Ôn Noãn không lạc quan như anh.
Trước đây cô cũng muốn sinh thêm một đứa, có lẽ họ sẽ ổn thôi.
Nhưng hiện giờ, một đứa trẻ không giải quyết được vấn đề giữa họ,
Ôn Noãn bắt đầu uống thuốc đều đặn.
Uống vào mỗi lần trước khi quan hệ sẽ ít gây hại cho cơ thể hơn và về sau vẫn có thể sinh con bất cứ lúc nào. Cô không nói cho Hoắc Minh biết vì sợ anh nghĩ nghĩ nhiều.
Đôi khi cô cũng cho rằng, giữa bọn họ, người mắc bệnh là Hoắc Minh.
Ngày tháng trôi qua lặng lẽ.
Họ ngầm đồng ý không đề cập đến tranh cãi ngày hôm đó, họ vẫn là đôi vợ chồng yêu nhau nồng thắm khiến ai cũng ghen tị, Hoắc Minh luôn quan tâm đến mọi việc trong lẫn ngoài nhà.
Anh quấn lấy cô sinh hoạt vợ chồng.
Ít nhất năm ngày một tuần, cơ thể cô bị anh chiếm giữ.
Anh muốn cô sinh con nên còn chú ý kinh nguyệt của cô hơn cả, vào đúng ngày đó, anh sẽ cố ý chiếm lấy cô cho
đến khi anh cảm thấy cô có thể thụ thai.
Hai tháng sau, bụng Ôn Noãn vẫn phẳng lì.
Tháng 11. Sinh nhật của Ôn Noãn là một ngày bận rộn. Buổi tối, cô tắm rửa rồi trở về phòng ngủ.
Trên ghế sô pha cuối giường chất đầy quà tặng của bạn bè người thân.
Ôn Noấn cầm một lá thư nhỏ màu hồng. Đó là bức thư mà Hoäc Tây và Doãn Tư cùng viết cho cô, còn cô một bức tranh rất trẻ con, Ôn Noãn lặng lẽ xem, trong lòng tràn ngập dịu dàng.
Cửa phòng ngủ mở ra, Hoắc Minh chậm rãi bước vào.
Lúc này, Ôn Noãn đang mở một chiếc hộp, món quà bên trong rất đắt tiền.
Một chiếc khóa trường thọ màu xanh lá hoàng gia.
Ôn Noãn biết thứ này, ước chừng món quà này trị giá năm mươi triệu, hơn nữa nó cực kỳ hiếm.
Người gửi là... Cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
Ở ngoài cửa, Hoắc Minh nghiêng người đứng đó cũng lặng lẽ nhìn cô.
Đến khi Ôn Noãn nhìn thấy anh, anh cúi đầu châm điếu thuốc, bình tĩnh hỏi: “Ai tặng em quà đắt tiền như vậy?”
Ôn Noãn nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh.
Cô đóng hộp lại và cười nhạt: “Không có tên!”
Đôi mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh bước đến ngắm nhìn chiếc hộp tinh xảo, giọng nói đi qua đi thưởng thức chiếc hộp tinh xảo kia, giọng nói không chút để tâm: “Ôn Noấn, anh không tin em không biết ai tặng eml”
Ngoài Cố Trường Khanh thì còn ai có chữ viết như này?
Ôn Noãn không còn tâm trạng mở quà nữa.
Cô đứng dậy đi đến bàn trang điểm, chậm rãi chải mái tóc dài màu trà, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: “Hoắc Minh, hôm nay là sinh nhật em, đừng cãi nhau được chứ? Em đâu muốn nhận!”
Hoắc Minh đi đến sau lưng cô.
Anh ôm cô từ phía sau, thỉnh thoảng trêu chọc cô.
Hơi thở Ôn Noãn hơi rối loạn.
Anh ghé vào tai cô và thì thầm: “Nay là sinh nhật em, làm với anh mà không uống thuốc được không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt. Anh đã biết!
Hoäc Minh vòng tay qua người cô, lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo.
Đó là thuốc tránh thai.
Anh cắn nhẹ vào sau tai Ôn Noãn, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn, anh muốn có con! Có đứa nhỏ này, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng sẽ vượt qua được, nhé?”
Ôn Noãn không thể nhịn được nữa, cô đập bay cái lọ nhỏ đi.
Nắp lọ mở ra, những viên thuốc bên trong vương vãi đầy sàn nhà.
Hoäc Minh lắng lặng nhìn cô...
Thật lâu sau, anh cười khổ: “Ôn Noãn, trước đây em luôn muốn tình yêu của anh! Bây giờ anh yêu em, nhưng anh không biết cách đối xử với em, không biết cách để em vui, nhưng em lại không để anh yêu em và cũng không muốn anh!”
“Người em yêu vẫn chỉ là Hoắc Minh ở bên em suốt năm năm.”
“Nhưng, đó không phải anh!”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: