Bên cạnh quán cà phê là quán trà sữa.
Trước cửa có rất nhiều người đang đứng xếp thành hàng dài, Hoắc Minh Châu đứng ở giữa dòng người, tay cô ấy đang dắt tay một cậu bé khoảng hai tuổi.
Có lẽ cậu bé không vui vì đứng đợi lâu. Hoắc Minh Châu bế đứa bé lên... Ôn Noãn yên lặng nhìn.
Khóe mắt cô dần ươn ướt, trong lòng cảm thấy chua xót.
Minh Châu đã được cưng chiều từ nhỏ, Ôn Noãn hoài nghỉ có lẽ trước đây cô ấy không biết uống trà sữa phải xếp hàng, nhưng bây giờ cô ấy đang bế một đứa bé hai tuổi trên tay, đứng xếp hàng dưới cái nắng gắt oi bức.
Cô ấy không phải đang mặc quần áo cao sang nào trên người nữa.
Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần jean đã được giặt đến phai màu.
Cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, gần như không còn dấu vết được nuông chiều trên gương mặt...
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại.
Bạch Vi nhìn theo ánh mắt của cô cũng nhìn thấy, thoạt nhìn cũng ngẩn cả người, cô ấy buột miệng nói: “Kia không phải là Hoắc Minh Châu sao? Tại sao... Tại sao bên cạnh cô ấy lại có một đứa bé?”
Với tính cách của Bạch Vi chỉ muốn lập tức lôi người ta về nhà.
Ôn Noãn giữ tay cô ấy lại: “Đừng!
Cô là người từng trải, hiểu được suy nghĩ của Hoắc Minh Châu.
Đứa bé này không xuất hiện một cách vô cớ, cô ấy không muốn về nhà nhất định là vì muốn bảo vệ đứa trẻ này, sợ bố mẹ sẽ đau lòng thất vọng, sợ họ sẽ ép cô phá bỏ đứa bé này...
Ôn Noãn đè thấp giọng: “Bạch Vi, đừng làm lớn chuyện!”
Vừa hay, Tiểu Hoắc Tây làm nững đòi gặp mẹ, tài xế đã đưa cô bé đến bên cô.
Cô bé chạy tới thì nhìn thấy Ôn Noãn đang khóc.
Cô bé dựa vào lòng mẹ, đôi bàn tay nhỏ lau nước mắt giúp mẹ, còn dỗ dành: “Mẹ ơi, đừng khóc!”
Bạch Vi thấy vậy thì vô cùng ghen tị: “Vẫn là con gái chu đáo hơn!”
Ôn Noãn khẽ nói: “Cậu hãy ngồi thêm một lát, tớ đi gặp Minh Châu! Tạm thời cậu đừng nói chuyện này cho Cảnh Sâm biết, tớ sợ làm Minh Châu hoảng sợ rồi lại bỏ trốn mất.”
Bạch Vi cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, gật đầu: “Cậu hãy từ từ nói chuyện với cô ấy!”
Ôn Noãn dắt Tiểu Hoắc Tây ra ngoài.
Vừa hay Hoắc Minh Châu đã mua trà sữa xong, đang định ôm đứa bé rời đi, Ôn Noãn nhỏ tiếng gọi ở sau lưng cô ấy: “Minh Châu!”
Cả người Hoắc Minh Châu bỗng cứng đờ.
Cô ấy từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Noãn, còn có Tiểu Hoắc Tây bên cạnh.
Môi Hoäc Minh Châu run rẩy Đã hai năm rồi, cô ấy gặp lại Ôn Noãn và cả Tiểu Hoắc
Tây... Nhưng khi thấy họ thì cô ấy không khỏi nghĩ đến người đó.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới khẽ gọi: “Chị dâu!”
Giọng nói của cô ấy luôn mang vẻ tủi thân và buồn bã, cô ấy rất muốn vùi đầu trong vòng tay của Ôn Noãn, làm nũng như một đứa trẻ, nhưng cô ấy không thể, cô ấy không còn là Hoắc Minh Châu của ngày trước nữa.
Ôn Noãn cảm thấy đau lòng.
Cô từ từ bước tới, đưa tay sờ đầu đứa bé, rồi nói với Tiểu Hoắc Tây: “Đây là cô Út!”
Tiểu Hoắc Tây rất vui mừng.
Cô bé gọi với giọng mềm mại: “Cô ÚtI”
Cổ họng của Hoắc Minh Châu như bị nghẹn lại, cô ấy nhìn Tiểu Hoắc Tây chăm chú... Giờ phút này, giống như
quay về ba năm trước, quay về đêm điên cuồng đó...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: