Hoắc Tây cảm thấy cơ thể của cậu hơi run.
Một lúc sau, cậu quay lại ôm cô, khuôn mặt đặt ở hõm cổ của cô, da của cậu rất nóng, nóng đến gần như không bình thường.
Hoắc Tây chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cậu như vậy.
Cô nghiêng mặt qua, giọng nói rất nhẹ: “Bác sĩ sẽ có cách! Trương Sùng Quang chỉ là một sự cố, em rất lâu không gặp phải rồi.”
Cậu không lên tiếng, chỉ là ôm cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Trương Sùng Quang đột nhiên hỏi: “Em cũng từng muốn sinh con với anh?”
Hoắc Tây vừa ngại ngùng buồn bực: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh”
Biểu cảm của cậu nghiêm túc lại: “Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc! Hoắc Tây... Em không muốn kết hôn với anh sao? Buổi sáng chúng ta thức dậy cùng ăn sáng, sau đó tự mình đi làm, buổi tối về nhà anh nấu cơm cho em! Nghĩ xem, em không kỳ vọng sao?”
“Nghe có vẻ không tồi!”
Hoắc Tây cười mỉm: “Nhưng mà chúng ta vẫn nên hẹn hò với nhau trước, hiểu nhau không có nghĩa là hợp nhau.”
Trương Sùng Quang hôn rất nhẹ ở trên môi cô. “Chúng ta không phải rất hợp nhau sao?”
“Anh nói trên giường sao?”
Trương Sùng Quang vỗ nhẹ một cái trên mông cô: “Con gái nho nhã một chút, đừng cứ nói những thứ này.”
Hoắc Tây ôm cậu.
Tay của cô không thành thật lắm: “Sao, anh thích dịu dàng ít nói sao?”
Thật ra cô muốn hỏi vì vậy mới tìm kiểu người như Thẩm Thanh Liên.
Nhưng lúc này vẫn không nên làm mất hứng.
Trương Sùng Quang hiểu cô như thế, sao cậu lại không biết chỉ là cười nhạt quay đầu đi nấu cơm... Hoắc Tây thì ngượng ngùng về phòng khách, một lúc cô lại nhịn không được hỏi cậu: “Phía giáo viên thật sự không sao?”
“Ngày khác anh đi thăm!”
Trong nhà bếp, truyền đến giọng nói của Trương Sùng Quang.
Nửa tiếng sau, cậu nấu cơm xong cùng cô ăn cơm.
Hoắc Tây luôn cảm thấy cậu có tâm sự, đại khái bởi vì cô chảy chút máu mà trong lòng còn đè nén, cô muốn... hiếm khi để cậu vui vẻ chút!
Sau khi tắm xong, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Ngồi ở sô pha màu đen bên cửa sổ sấy tóc, cơ thể cô thon dài, dáng vẻ thanh thuần, gợi cảm.
Trương Sùng Quang xử lý chút công việc, về đã nhìn thấy cô như vậy. Hơi ngây người.
Sau đó, cậu đi ra tự nhiên nhận lấy máy sấy trên tay cô, tắt mấy giây, giọng nói khàn đặc trêu người: “Muốn sao?”
Nói xong lại bắt đầu sấy.
Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn cậu, bị cậu đè nhẹ đầu lại: “Thành thật chút!”
Cô quay người quỳ ở trên sô pha, hai tay ôm lấy eo của cậu.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang hơi sâu.
Một lúc sau, cậu chậm rãi tắt máy sấy đặt ở bên cạnh, sau đó nụ hôn rơi xuống đồng thời tay đưa vào trong áo sơ mi của cô, lẩm bẩm: “Cái áo sơ mi này là của anh, anh phải lấy lại.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: