Trong những đứa trẻ của nhà này, chỉ có Lục Thước vừa mới thành niên đã kết hôn sớm.
Những người khác, đến bóng dáng cũng chưa thấy đâu!
Hai người nói vài câu không liên quan làm tốn thương nhau, rồi bắt đầu thảo luận phải đàm phán với nhà họ Tư như thế nào. Hoắc Tây nghĩ là đầu tiên cứ làm dịu Tư An Nhiên đi đã, dù sao nhà gái cũng mất mặt, cho cô ấy chút thể diện để cô ấy có đường lui.
Tính tình Lục Thước không tốt.
Nếu như lúc trước, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý, muốn làm đến cùng với nhà họ Tư,
Nhưng bây giờ cậu đã có gia đình, cậu còn muốn kết hôn sinh con với Lục Huân, cậu còn phải chăm sóc vợ và con cái nên cũng không muốn phức tạp, đồng ý với suy nghĩ của Hoắc Táy.
Thời gian đàm phán đã đến.
Đám lão già nhà họ Lục ngồi trong phòng họp, sắc mặt cực kỳ tệ.
Bọn họ không thích Lục Huân, trừ việc danh tiếng không tốt, cô ấy còn không thể mang lại cái gì cho nhà họ Lục.
Lục Thước mặc kệ bọn họ.
Bây giờ cậu chỉ muốn Tư An Nhiên làm sáng tỏ trước mặt truyền thông, sau đó bình yên mà sống.
Lúc Tư An Nhiên đến khuôn mặt cũng tái nhợt, có thể thấy mấy ngày qua cô ấy cũng sống không vui vẻ gì, nhưng Lục Thước thấy cô ấy cũng chỉ gật đầu để giải quyết việc chung, không hề nhìn nhiều thêm một cái.
Tư An Nhiên chăm chú nhìn Lục Thước: “Em muốn nói chuyện riêng với anh.”
“Không cần thiết!”
riêng tư và việc công lại với nhau, vậy chúng ta sẽ bàn chuyện công luôn.”
Tư An Nhiên không nói nữa.
Sau đó, hai bên bắt đầu đàm phán lợi ích,.
Rõ ràng, điều kiện Lục Thước đưa ra, nhà họ Tư bên kia cũng không hài lòng.
Cái rổ này là Tư An Nhiên úp xuống, nhưng thời điểm quan trọng nhất nhà họ Tư lại đồng nhất nói bọn họ không muốn từ bỏ người rể hiền như Lục Thước, trực tiếp không cần cái mặt già nữa.
Tư Văn Lễ cũng đến đây.
Vì quan hệ với Minh châu, ông ta nói chuyện rất dịu dàng với Lục Thước: “Lục Thước, cậu cũng biết đấy, cậu kết hôn với An Nhiên là giải pháp tốt nhất rồi, hai bên đều giữ được thế diện xuống sân khấu! Về phần cô gái kia, tôi có thế sắp xếp cuộc sống của cô ây, ví dụ như đền bù tốn thất cho cô ấy để cô ấy không phải lo nghĩ cơm ăn áo mặc nửa đời sau, cô ấy sẽ đồng ý thôi.”
Vợ của ông ta cũng nói thêm một cáu: “Mẹ của cô ta là người như vậy, cô ta cũng không đỡ hơn mấy đâu.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: