Cố Vân Phàm bế Lý Tư Ÿ, bên tai truyền đến câu nói của Cảnh Thuy... Ông ta hơi nhướng mi, đôi mắt đen sâu thẳm khó hiểu.
Tuy Cảnh Thuy cũng là cậu ấm nhà giàu, kinh doanh qua loa, nhưng so với Cố Vân Phàm thì kém rất xa, suýt nữa anh ta không hiểu được ánh mắt này.
Giọng nói của Cố Vân Phàm chậm rãi, vang vọng trong hành lang sang trọng của câu lạc bộ: “Họ Cố tôi, trước giờ không phải người rộng lượng.”
Cảnh Thuy không muốn làm ầm chuyện này nên cầu xin: “Chú nể mặt dì Ôn đi
Cố Vân Phàm cười mỉa: “Sao thế? Tên khốn kia còn là con trai nuôi của Ôn Noãn à. Cho dù thật sự là vậy, tôi cũng chẳng quan tâm.”
Ánh mắt của Cảnh Thuy lại trở nên phức tạp.
Anh ta chỉ vào người trong lòng Cố Vân Phàm, không sợ chết mà hỏi: “Ngủ lâu như vậy cũng nảy sinh tình cảm, sao chú không cưới cô ta? Tư Ỷ cũng không tệ mà.”
Nét mặt của Cố Vân Phàm tối sầm.
Ông ta không thèm đếm xỉa đến lời nói điên cuồng của Cảnh Thụy, bế thẳng Lý Tư Ỷ xuống lầu và đặt vào xe.
Lúc thắt dây an toàn, cô ấy bất ngờ nắm lấy tay Cố Vân Phàm.
Ông ta cho rằng Lý Tư Ỷ đã tỉnh, nào ngờ cô ấy chưa tỉnh, giống như đang nằm mơ, nỉ non gọi "chú Cố'. Đôi mắt phượng trẻ trung hơi giãn ra một chút, để lộ đôi mắt đen nhánh rưng rưng nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Cố Vân Phàm cũng nhìn cô ấy, không hề nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Lý Tư Ỷ mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: “Chắc là đang nằm mơ, ông đã kết hôn, làm sao có thể trở lại chứ?”
Nghe câu này xong, ông ta cảm thấy khó chịu.
Cố Vân Phàm duỗi ngón tay, mang theo sự run rẩy và nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lý Tư Ỷ.
Ông ta tham lam quan sát mọi thứ của cô ấy. Ông ta khao khát cô ấy, nhưng ông ta không quên mình hiện là người đã có gia đình, cũng không phải ông ta chung thuỷ gì với vợ, thân phận bây giờ của ông
ta không xứng với Lý Tư Ÿ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: