Bạch Vi đang đến tháng, đã mấy ngày rồi Diêu Tử An chưa làm, bị Đinh Tranh trêu chọc một chút như vậy đã không chịu nổi, hắn lập tức giữ chặt gáy đối
phương lại, vừa hôn cô ta vừa kéo người vào trong phòng vệ sinh.
Chỉ một lát sau, bên trong đã truyền đến âm thanh rên rỉ của đôi nam nữ.
Trong phòng riêng, đã lâu rồi mà Diêu Tử An vẫn chưa trở về.
Bạch Vĩ rõ ràng hơi thất thần.
Cảnh Sâm đang an ủi cô ấy.
Hoắc Minh thong thả nói: "Cảnh Sâm, hay là cậu dẫn Bạch Vi đi xem xem." Cảnh Sâm há miệng: Từ lúc nào mà Hoắc Minh tốt bụng thế?
Có điều anh ta cũng muốn làm vậy.
Vì thế Cảnh Sâm dẫn Bạch Vi ra bên ngoài, Bạch Vi gọi mấy cuộc điện thoại mà Diêu Tử An vẫn không nghe máy, cô ấy sốt ruột nói: "Chẳng lẽ xảy ra xung đột với người khác trong phòng riêng rồi?"
Cảnh Sâm cười cười.
Anh ta tìm từng phòng một, vẫn không thấy người đâu.
Đang khi muốn trở về, trong phòng vệ sinh lại truyền đến tiếng động kịch liệt, nghe như là đàn ông và phụ nữ đang làm tình với nhau, Cảnh Sâm hơi nhíu mày, sau đó buồn cười ho khan một tiếng: "Bạch Vi em chờ ngoài này đi."
Bạch Vi cũng nghe thấy.
Mặt cô ấy hồng lên: Người nào vậy, làm ngay trong phòng vệ sinh!
Nhưng mà tiếng thở dốc của người đàn ông nghe rất quen.
Sắc mặt cô ấy dần tái nhợt đi, đột nhiên dùng sức giữ chặt tay Cảnh Sâm lại, run rẩy nói: "Cảnh Sâm đừng đi!"
Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô ấy.
Đầu ngón tay Bạch Vi cũng trắng bệch đi.
Một lúc lâu sau, Cảnh Sâm chậm rãi hỏi cô ấy: "Em không đi thật à? Trước khi kết hôn đã dan díu với người phụ nữ khác, mà có khi còn là người quen của em, vậy mà em cũng muốn nhịn à?"
Bạch Vi năm hai mươi tuổi rất yêu Diêu Tử An.
Nhưng cô ấy cũng rất kiêu ngạo.
Cuối cùng, cô ấy dựa người vào vách tường, nhẹ giọng nói: "Cảnh Sâm, anh đi vào đi! Nếu như là hắn với Đinh Tranh, đừng chụp ảnh cũng đừng đánh nhau, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho hắn!"
Ánh mắt Cảnh Sâm tối đen lại.
Anh ta giơ tay, do dự hồi lâu mới cẩn thận xoa đầu cô ấy.
Bạch Vi ngửa đầu nhìn anh, trong mắt có nước mắt.
Cảnh Sâm nói được.
Khi Cảnh Sâm đá tung cửa phòng vệ sinh ra, Diêu Tử An và Đinh Tranh đang tới đoạn cao trào, mồ hôi ướt hết người.
Rầm một tiếng.
Diêu Tử An sợ tới mức suýt nữa thì tuyệt hậu.
Cảnh Sâm dựa vào cửa phòng đối diện, cúi đầu ngậm điếu thuốc lá rồi châm lửa, hút một hơi, cười nói: "Bạch Vi nói nếu là mày với Đinh Tranh, thì bảo tôi đừng chụp ảnh cũng đừng đánh nhau, cô ấy nói muốn cho mày chút thể diện, nhưng mà Diêu Tử An, mày có giữ thể diện cho cô ấy không."
Mặt Diêu Tử An tái mét.
Hắn cài dây lưng vào, định đi ra ngoài, lại bị Cảnh Sâm chặn lại.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: