Mẹ Tân bị đập tới chấn động não.
Vốn dĩ bà ta muốn kiện An Nhiên, thế nhưng trong quán ăn có camera theo dõi, chứng minh đó chỉ là một vụ tranh chấp dân sự, thế nhưng mẹ Tân chính là người ra tay trước.
An Nhiên bị đưa tới Cục Cảnh sát, bị dạy dỗ một trận.
Sau khi ra khỏi Cục Cảnh sát, cô tới bệnh viện.
Lúc đó trời đã gần tối, hoàng hôn ở thành phố W rất đẹp, toát lên một bầu không khí tiêu điều.
Khi An Nhiên đi vào phòng bệnh, mẹ Tân đang khóc lóc kể lể với chồng và con trai.
“Thứ vô ơn đó quá độc ác!”
“Nó ra tay hung ác như vậy, rõ ràng là muốn giết chết tôi.”
Hai bố con nhà họ Tân an ủi bà ta mấy câu, người một nhà nhìn có vẻ rất hòa thuận ấm áp. An Nhiên đứng ở cửa nhìn một lát, tiến vào.
Nhìn thấy An Nhiên, mẹ Tân lại bắt đầu kích động.
Bà ta chỉ tay, nói với chồng và con trai mình: “Đánh chết nó đi cho tôi.”
Hai bố con nhà họ Tân không nhúc nhích.
Người đàn bà tức giận phát điên, không thèm quan tâm tới việc mình còn đang bị chấn động não, đang định tự mình ra tay thì An Nhiên đã lên tiếng: “Đây là tiền bồi thường thuốc men cho bà, về sau giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa! Nếu bà còn dám tìm tới tôi, hoặc là tìm... anh ấy, tôi chắc chắn sẽ giết chết bà.”
Người đàn bà chỉ tay vào An nhiên, cười phá lên.
Bà ta cười ha ha: “Một con gà con mà không dám giết người mà cũng dám phun ra mấy lời huênh hoang như vậy, nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Bá Lai, con ra tát cho nó một cái đi, để nó tỉnh táo lại một chút.”
Hai bố con nhà họ Tân vẫn không động đậy.
Bọn họ đã thấy trong mắt An Nhiên có gì đó khác với trước đây, sự tàn nhẫn.
Bọn họ tin, nếu mẹ Tân còn dám tiếp tục gây ra chuyện gì nữa...
An Nhiên thực sự dám làm ra chuyện họ không ngờ tới.
An Nhiên ném ra năm nghìn tệ, sau đó bình tĩnh ra khỏi phòng.
Cô ra ngoài.
Tân Bá Lai đuổi theo: “An Nhiên!”
An Nhiên xoay người lại, im lặng chăm chú nhìn anh ta. Thực ra hai năm nay hai người họ rất ít khi gặp nhau, đã trở nên vô cùng xa lạ.
Thần sắc của Tân Bá Lai rất không tốt, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với khi còn bị bệnh.
Còn về phần anh ta suy sụp như vậy là vì cái gì, An Nhiên cũng không quan tâm.
Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là anh ta lên tiếng trước: “Em thật sự thích anh ta?”
Trong mắt anh ta, chuyện này không có khả năng xảy ra, ngoài tiền ra thì Hoäc Doãn Tư còn có cái gì?
An Nhiên lớn lên ở nhà họ Tân từ nhỏ, cô nên có tình cảm với nhà họ Tân, thế nhưng cô không có, trái tim cô lại hướng về người đàn ông kia, mẹ anh ta luôn nói với anh ta rằng An Nhiên là một người không chịu biết thân biết phận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: