Giọng điệu ông dịu dàng quan tâm.
Minh Chấu không biết chồng người khác thế nào, nhưng cô rất thích Lục Khiêm như vậy.
Cô nhỏ giọng nói: “Chỉ cần anh không ức hiếp em là được!” Lục Khiêm kéo cô qua.
Tối nay ông động lòng, dù không làm đến cuối cùng nhưng ông vẫn không khống chế được tình cảm của mình, không ngừng hôn cô, hôn cô mãi...
Bàn tay ấm nóng giữ lấy người cô.
Có tình, cũng có dục vọng.
Ngủ đến nửa đêm.
Điện thoại Lục Khiêm vang lên, ông nhìn là điện thoại của trẻ em gọi đến Là Manh Manh.
Đêm khuya tĩnh mịch, ông aansh khẽ nhìn vài giây, cuối cùng tắt âm điện thoại.
Ngọn đèn sáng tỏ.
Ông không ngủ được, khẽ vuốt ve người Minh Châu, vùi mặt vào cổ cô.
Minh Châu nhắm nghiền mắt ngủ.
Cô có thể cảm nhận được Lục Khiêm khó chịu.
Cô nghĩ, chắc chắn ông rất thích đứa trẻ ấy, cô nghĩ, nếu không phải là con của Lam Tử Mi, cô cũng có thể rộng lượng nuôi dưỡng cô bé, hết lòng chăm sóc giống như Sùng Quang vậy, như con của mình.
Nhưng, đó là con của Lam Tử Mi.
Cô không miễn cưỡng bản thân được.
Minh Châu muốn lên tiếng, nhưng mới lên tiếng thì đã bị Lục Khiêm ngăn lại, ngón tay ông điểm nhẹn lên môi cô.
Ông không cho cô nói.
Ông ôm Minh Châu vào lòng, ôm chặt lấy: “Ngủ đi!”
Minh Châu cũng không động đậy nữa.
Sau nửa đêm, ông nghĩ cô đã ngủ, nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy. Lục Khiêm lấy điện thoại.
Ông cầm một hộp thuốc trên tủ đầu giường, lúc ông ra ngoài, gió xuân tiến vào phòng mang theo chút hơi lạnh.
Minh Châu kề mặt vào ra giường trắng. Cô nhích vào trong, mở mắt, không ngủ được nữa.
Cuối cùng cô không nhịn được ngồi dậy.
Cô mặc áo ngủ mỏng, đi trong đêm tối, cuối cùng đến phòng làm việc tìm ông.
Ánh đèn hắt ra, tựa như vòng ôm trong đêm tối u ám.
Ông ngồi trong lưồng sáng ấy, yên lặng hút thuốc, gương mặt anh tuấn khẽ nhíu mày, tựa như có buồn phiền trong lòng.
Minh Châu rất ít khi thấy ông như vậy.
Chuyện công việc dù có khó thế nào thì ông cũng dễ dàng giải quyết.
Cô rũ mắt, yên lặng suy tư.
Nếu tương lai đứa nhỏ kia tốt, chắc chắn trong lòng ông sẽ dễ chịu, nhưng nếu tương lai không tốt, ông nhất định sẽ hối hận, hối hận không lo cho cô bé, hối hận không chăm sóc giọt máu duy nhất của Lục Quân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: