Thế nhưng không ngờ, đêm đó Bạch Vi đã gọi điện thoại tới.
“Ôn Noãn, cậu có thể đến đây một chuyến không!” Ôn Noãn bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Vi chỉ khóc không ngừng, không thể nói được rõ ràng.
Ôn Noãn lập tức hiểu rõ trong lòng, cô vừa xốc chăn đứng dậy vừa nói: “Cậu đừng làm chuyện gì điên rồ đấy, tớ tới ngay đây!”
Trong điện thoại, Bạch Vi khóc vô cùng thảm thiết.
Khi Ôn Noãn tới được căn biệt thự nơi hai vợ chồng Bạch Vi đang ở, hiện trường vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Đinh Tranh mặc một bộ đồ ngủ thắt dây đầy gợi cảm, tóc rối tung như tổ chim, mặt bị Bạch Vi cào chỉ chít đầy vết rướm máu, nhìn vô cùng nhếch nhác!
Bạch Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu, váy đã bung mất mấy khuy, trên mặt còn có dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Ôn Noãn trầm xuống. Cô đoán đó là do Diêu Tử An đánh.
Bạch Vi vừa nhìn thấy Ôn Noãn đã nhào vào lòng cô, òa khóc nức nở.
“Ôn Noãn... Hu hu... Tớ phải ly hôn!”
Đương nhiên Ôn Noãn vô cùng căm ghét sự phản bội của Diêu Tử An, cũng hận hắn vì đã ra tay với Bạch Vị, thế nhưng trong thời điểm này, Ôn Noãn không thể đổ thêm dầu vào lửa được.
Cô đỡ Bạch Vi ngồi xuống, không nhìn đôi mèo mả gà đồng kia, tự mình đi lấy đá chườm lạnh cho Bạch Vi.
Ôn Noãn rất áy náy trong lòng.
Nếu cô nói chuyện này với Bạch Vi trước, Bạch Vi sẽ không bị đánh.
Bạch Vi rơi nước mắt: “Anh ta vì con khốn kia mà đánh tới”
Cô ấy tóm chặt lấy Ôn Noãn, tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Hóa ra bọn họ đã cấu kếu với nhau mấy năm rồi, giường của tớ chắc chắn đã bị họ ngủ nát rồi.”
Ôn Noãn đau lòng.
Cô nhìn về phía Diêu Tử An, muốn xem thái độ của hắn một chút.
Diêu Tử An vẫn còn đang tức giận. Hắn vô cùng yêu Bạch Vi, thế nhưng tính cách của Bạch Vi quá †ồi tệ, hoàn toàn không giống với Đinh Tranh lúc nào cũng cúi mình ngoan ngoãn, dịu dàng mềm mại, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều thoải mái.
Đàn ông mà, đã tiêu tiền thì dù thế nào cũng phải nghe được tiếng vang.
Diêu Tử An không hề hối hận một chút nào, ngược lại còn có vẻ rất chính đáng, nói: “Có yêu thì tiếp tục, không thì cút!”
Bạch Vi nghe vậy lại bật khóc.
Ôn Noãn đoán rằng cô ấy vẫn không muốn ly hôn, bởi vì cô ấy yêu Diêu Tử An.
Ôn Noãn cố gắng hết sức để bình tĩnh nói chuyện với Diêu Tử An: “Anh và Bạch Vi đã yêu nhau nhiều năm như vậy, anh cảm thấy ngày hôm nay anh đối xử với cô ấy như vậy có thích hợp không? Bất kể có ly hôn hay không, chút phong độ cuối cùng của đàn ông hẳn là vẫn còn.”
Cô nắm được tâm lý của người đàn ông, nói tiếp: “Bạch Vi sống hai mươi bốn năm, chỉ có duy nhất một người đàn ông là anh!”
Quả nhiên, thái độ của Diêu Tử An nhẹ nhàng hơn một chút.
Hắn kéo cổ áo sơ mi, vô cùng gượng gạo nói: “Tôi cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, không thực sự coi trọng!”
Hắn đi tới kéo Bạch Vĩ lại.
Bạch Vi vẫn còn đang đau lòng, không chịu.
Diêu Tử An cúi người dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, anh cũng cho emcơ hội rồi mà! Ngày mai chúng ta còn phải đến chỗ mẹ nữa... Đừng khóc, nước mắt phủ kín khuôn mặt nhỏ nhắn này, đến lúc đó mẹ tìm anh để hỏi, anh không thể trả lời được đâu.”
Bạch Vi đưa tay đánh hắn.
Thế nhưng đánh một hồi, hai người lại đi cùng nhau.
Ôn Noãn vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng cô tôn trọng lựa chọn của Bạch Vị, trọng điểm là biểu hiện lúc về sau của Diêu Tử An.
Đôi vợ chồng oan gia kia đã hòa giải...
Sắc mặt Đinh Tranh trắng bệch.
Hôm nay cô ta đã quyết đánh một trận sống chết, cố ý để Bạch Vi bắt tại trận với ý định “bức vua thoái vị”, thế nhưng tên khốn Diêu Tử An kia vậy mà lại nói thẳng rằng hắn chỉ chơi cô ta!
Đinh Tranh che mặt, nhìn chăm chăm Ôn Noãn, cười lạnh.
“Ôn Noãn, đẳng cấp của cô cao thật đấy! Trước đây tôi đúng là đã xem thường cô.”
Ôn Noãn còn chưa nói gì, Diêu Tử An đã nhanh chóng đuổi người đi: “Cút cút cút, về sau chúng ta không còn bất cứ liên quan gì đến nhau nữa.”
Kết quả như vậy, Ôn Noãn khá thổn thức.
Mấy ngày sau đó, Ôn Noãn vẫn luôn bận rộn chuyện của phòng nhạc, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Bạch Vi.
Nhưng qua điện thoại, có thể nghe ra cuộc sống hiện tại của cô ấy và Diêu Tử An giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy. Ôn Noãn không thể đưa ra phán xét điều gì về một cuộc hôn nhân như vậy. Cô nghĩ, có lẽ rất nhiều người phụ nữ đều giống như Bạch Vi, lựa chọn tha thứ.
Bận mấy ngày liền, Ôn Noãn gần như quên mất Hoắc Minh, hai người cũng ít khi liên lạc với nhau.
Chạng vạng ngày hôm nay, cô về căn hộ.
Đèn trong nhà đã được bật lên, Ôn Noãn ngẩn người, vội vàng tiến lên trước mấy bước.
Quả nhiên Hoắc Minh đã về rồi.
Anh đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, chiếc vali kéo để bên cạnh, rõ ràng cũng chỉ vừa về đến nhà.
Danh Sách Chương: