Hoắc Tây không uống ly cocktail đó.
Bác sĩ Tạ yêu cầu cô ngừng uống rượu.
Bác sĩTạ là con trai của một gia đình danh giá, là chuyên gia về tâm lý học ở nước ngoài trở về và hiện đang tư vấn tại một bệnh viện ở thành phố B.
Quán bar này chính là do anh ta mở, anh ta đã mời Hoắc Tây qua để thư giãn nhưng cô không được phép uống rượu. Tạ Quân cảnh báo cô không được uống những đồ uống chứa cồn, nếu không cô sẽ dễ bị rối loạn giấc ngủ.
Cách đây một thời gian, Hoắc Tây đã hoàn thành một buổi trị liệu tâm lý tại chỗ của bác sĩ Tạ.
Gần đây cô ấy mới có thời gian rảnh đế ghé qua đây thư giãn.
Tạ Quân nói cô đang hồi phục tốt.
Hoắc Tây nhìn người đàn ông chơi ghi-ta trên sân khấu, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Tạ Quân trông sáng sủa, gọn gàng nhưng cũng có chút xanh xao, kỳ thực anh ta đã ngoài 30 rồi.
Sau hai bài hát, Hoắc Tây quyết định ra về.
Trên quầy bar bằng gỗ tối màu, ly cocktail màu hồng nhạt nằm yên lặng ở chỗ của nó.
Trước cửa quán bar, một bóng người cao lớn đang đứng.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, áo gió mỏng màu xanh nước biền nhìn rất điển trai nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám. Người đàn ông đó không ai khác chính là Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây có chút giật mình.
Nhưng Trương Sùng Quang đã nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng hỏi: “Anh ta là ai? Tinh yêu mới của em à? Bà Trương, đừng quên chúng ta còn chưa ly hôn. Vậy mà em ngày nào cũng đến đây tìm người đàn ông khác?”
Hoắc Tây theo bản năng muốn giằng tay mình ra: “Anh nói linh tinh gì vậy! Anh ấy là…”
Lời nói bị Trương Sùng Quang cắt ngang.
Anh kéo cô ra ngoài, không muốn chàng trai bên trong nhìn thấy cô dù chỉ một giây. Anh mở cửa chiếc Land Rover màu đen, ném Hoắc Tây vào trong rồi thắt dây an toàn cho cô.
“Em tốt nhất là đừng cử động!”
Tốc độ của Trương Sùng Quang thật đáng kinh ngạc, anh đã lên xe trước khi cô kịp xuống xe, đạp chân ga mà không thắt dây an toàn. Sau
đó anh vừa lái xe vừa thắt dây an toàn, vẻ mặt khó coi đến đáng sợ.
Xe chạy rất nhanh và cả hai đều không nói gì-
Những ánh đèn neon trong thành phố cứ nhấp nháy rồi lùi dần về phía sau… Giống như đang tua lại những kỷ niệm giữa họ.
Ước chừng mười phút sau, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Có tiếng “cạch”.
Chiếc Land Rover màu đen đột ngột phanh gấp, dừng lại bên đường, Hoắc Tây lao về phía trước.
Cô chưa kịp định thần lại thì cơ thế đã bị Trương Sùng Quang kéo qua.
Những nụ hôn vồ vập rơi xuống môi, mặt và cằm cô… Anh háo hức đến mức muốn nuốt chửng cô, cúc áo sơ mi của cô bị anh mở ra, lòng bàn tay to lớn của anh xâm nhập không thương tiếc.
Anh đối xử với cô như đối xử với loại phụ nữ rẻ tiền.
Hoắc Tây liều mạng giãy giụa.
Nhưng cô đã bị anh ấn chặt vào lưng ghế, làm sao cô có thể thoát ra được. Cho dù cô nắm lấy mái tóc đen của anh, kéo mạnh, anh cũng
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: