Hoắc Kiều nói lời thật lòng: "Phải!"
Gô xoay người nhìn anh, ánh mắt có chút dịu dàng: “Khương Lan Thính, nếu chúng ta ly hôn, em nghĩ mình sẽ không tái hôn với ai nữa cả, nhiều lắm là yêu đương thôi... Em đồng ý một năm, ngoài chúng ta thì còn cho Khương Sanh một cơ hội có được tình yêu thương của bố."
Giọng Khương Lan Thính có chút nguy hiểm: "Em nói gì? Lặp lại lần nữa?"
Hoäc Kiều không biết nói thế nào...
“Em sẽ không tái hôn với ai nữa cả.”
"Không phải câu này."
"Cho Khương Sanh một cơ hội có được tình yêu thương của bố."
"Cũng không phải câu này."
Khương Lan Thính sờ mặt cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Em nói, em sẽ yêu người khác.”
Hoäc Kiều nhìn anh với ánh mắt như nhìn một kẻ có bệnh thần kinh. Cô đẩy tay anh ra, nói: "Nếu chúng ta ly hôn, đương nhiên là em sẽ tính tới chuyện yêu đương, anh có từng nghe nói đến chuyện phải giữ trinh tiết cho.
chồng cũ không?”
“Anh sẽ không!"
Khương Lan Thính nhẹ giọng nói: “Cho dù chúng ta ly hôn, anh sẽ không yêu ai nữa... Anh không có cách nào ngăn cản em yêu đương, nhưng anh nghĩ mình sẽ thường xuyên đi theo em, nhìn em và người khác ở bên nhau, có lẽ anh sẽ không thể nhịn được mà ra tay."
Hoäc Kiều liếc nhìn anh: "Từ khi nào anh lại trở nên bá đạo như vậy!"
“Em không hiểu đàn ông đâu.”
Khương Lan Thính giơ tay ôm cô vào lòng, anh rất cao, hơn một mét tám lăm, Hoắc Kiều tuy cao nhưng tựa vào ngực anh thì vẫn rất nhỏ nhắn... Cô do dự một lát rồi cũng áp mặt vào ngực anh.
Ba nút áo sơ mi của anh bị cởi ra, để lộ khuôn ngực trắng nõn.
Vừa văn nhã vừa gợi cảm.
Anh cúi đầu nhìn cô, vuốt lại mái tóc đen dài cho cô, hạ giọng thấp hơn: “Em không hiểu đàn ông đâu, nếu chúng ta chỉ yêu nhau đơn thuần thì sẽ là chia tay rồi thôi, nhưng một khi đã trở thành vợ chồng thì sẽ khác, dù có ly hôn thì anh vẫn sẽ coi em là vợ anh, là mẹ của con anh, bản chất xấu xa của đàn ông khiến anh không muốn chia sẻ em với người khác, yêu đương không được, lên giường càng không được. "
Đây là lần đầu tiên Hoắc Kiều nghe được luận điệu này.
Cô mắng anh không biết xấu hổ.
Khương Lan Thính nắm lấy tay cô, trực tiếp xuyên qua áo sơ mi nhét vào. trong người mình, trong giọng nói ấm nóng có chút kích động: "Là tính chiếm hữu của đàn ông! Hoäc Kiều... hôn anh đi!"
Cô không chịu.
Lúc này, cảm xúc của Khương Lan Thính đã lên đến đỉnh điểm, dù không làm chuyện vợ chồng nhưng anh vẫn khát khao được tiếp xúc với cô, anh xoay người,
hơi ép vào cô, hôn thật sâu...
Hoắc Kiều đánh nhẹ anh, âm thanh ngắt quãng: "Anh có thấy phiền không?”
Khương Lan Thính như sói như hổ, hôn cô rất lâu. Cuối cùng cũng bình ổn lại.
Anh tựa vào cổ cô, lẩm bẩm: “Nghĩ đến việc em nói muốn yêu người khác, anh hận không thể... hận không thể ăn em.”
Hoắc Kiều cười khẽ.
Khương Lan Thính đoán được cô đang nghĩ gì, quả thật là cô vẫn còn thích anh, nhưng bảo cô lập tức quay đầu là chuyện không thể nào, Hoắc Kiều không còn là cô bé như trước đây, cô đã là mẹ của Khương Sanh.
Anh không vội, anh còn có một năm để xoay chuyển.
Hai người ngọt ngào đùa giỡn.
Dường như đã lâu rồi họ không thoải mái như vậy, lát sau Khương Lan Thính suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả nhiên, con cái là biện pháp tránh thai tốt nhất! Em nghĩ xem, nếu không có Tiểu Khương Sanh, bây giờ chúng ta đã tốt hơn."
Hoắc Kiều đỏ mặt.
Cô biết rõ anh đang giở trò lưu manh nhưng vẫn giả vờ như không hiểu.
€ô nói: “Không có Khương Sanh, chúng ta đã gặp lại nhau rồi.”
Khương Lan Thính gật đầu đồng ý: "Cũng phải!"
Anh kéo cô lại, nằm cạnh nhau, muốn cùng cô nói về những chuyện trước đây, nhưng nghĩ một hồi lại thấy dường như cũng không mấy vui vẻ... Nghĩ mãi rồi thôi luôn.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: