Khuôn mặt nhỏ đáng yêu có chút thất vọng.
Lục Thước qua bế cô bé: "Bố khá bận, anh đến bế em nhé!"
Lục Khiêm khá bất ngờ.
Bố mẹ Lục Quân chỉ cảm thấy hai đứa trẻ khá có duyên nên mặc bọn chúng chơi, sao biết được ở phía sau lần đầu tiên Lục Thước lộ ra răng nanh, doạ cho Manh Manh khóc thét lên, còn không dám nói.
Manh Manh trở về sanh cứ khóc đòi về.
Bố mẹ Lục Quân còn rất nhiều chuyện muốn nói với Lục Khiêm.
Ví dụ như bọn họ muốn để Manh Manh ở thành phố B, có Lục Khiêm chăm sóc cũng không tồi.
Nhưng Manh Manh sống chết không chịu. Cô bé nhìn Lục Thước, nhẹ nhàng cắn môi...
Bố mẹ Lục Quân chỉ đành tiếc nuối rời đi, ngay cả một bữa cơm ra hồn còn chưa kịp ăn.
Tiễn bố mẹ Lục Quân đi.
Lục Khiêm quay lại, đứa con trai dễ ngượng ngùng đỏ mặt của ông đang ngồi ở trên sô pha đọc truyện cổ tích, ngồi thẳng tắp rất ra dáng.
Lục Khiêm rất vừa ý.
Ông lên lầu an ủi Minh Châu, chuyện lúc nãy chắc chắn trong lòng cô sẽ
Minh Châu đang dựa vào cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn phong cảnh.
Lục Khiêm đi qua, nhẹ giọng lên tiếng: “Giận rồi?"
Minh Châu nghiêng mặt qua, nhìn ông.
Đường nét trên mặt cô rất mượt, dưới ánh sáng dịu vô cùng đẹp. Lục Khiêm không kiềm được sờ mặt cô.
Minh Châu mềm giọng nói: "Bọn họ từ xa xôi đến, em cũng không phải không hiểu đạo lý như vậy!... Sao không ở lại ăn bữa cơm?”
Lục Khiêm cười cười. "Manh Manh cứ đòi muốn đi."
"Con bé bình thường không phải như vậy! Bình thường khá ngon nhưng hôm nay lại cứ không ngồi yên."
Minh Châu nhìn ông. Lục Khiêm cũng cảm thấy bản thân lỡ lời.
Ông thấp giọng hỏi cô: "Còn giận anh sao? Bây giờ mọi thứ đã định, sau này Manh Manh có bố mẹ của Lục Quân chăm sóc, không còn gì phải lo lắng nữa!"
Minh Châu ừm một tiếng.
Cô cũng không có đưa ra một câu trả lời chỉ tiết.
Nhưng Lục Khiêm với cô lâu như vậy, ông là nhân vật như thế nào, chút tâm tư đó của cô ông vẫn hiểu được, lúc này bầu không khí lại tốt, dù sao rất lâu cô không có nói chuyện như vậy với ông rồi.
Lục Khiêm cởi hai nút áo ra.
Ông đắn đo nói: "Anh đi đóng cửa?"
Minh Châu không muốn lắm: "Thước Thước còn ở dưới lầu mài!"
Lục Khiêm đã đứng dậy, đi đóng trái cửa phòng lại sau khi trở lại ông ôm cô tì ở trước cửa sổ sát đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: