Trong vài nhìn nhau đó còn mang theo ý tứ sâu xa hơn dĩ vãng rất nhiều.
Nhưng đáng tiếc là nó chỉ diễn ra trong vài giây.
Bọn họ lướt qua nhau như thế, cô ta rời đi, còn ông ta cứ đứng tại chỗ.
Lý Tư Ỷ cụp mắt xuống, cô ta vốn nghĩ rằng có thể một ngày nào đó Cố Vân Phàm chơi chán rồi thì sẽ quyết định cưới một người vợ... nhưng người đó sẽ
không phải là cô ta!
Còn bên cạnh cô ta chính là người đàn ông mới gặp, một người đẹp trai, dịu dàng và ân cần!
Lý Tư Ỷ nghĩ cứ như vậy đi, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, cũng không còn trẻ nữa, còn được mấy năm chơi bời nữa chứ? Cho nên sau khi xe từ từ rời khỏi nhà họ Hoắc, cô ta đã xóa số điện thoại của Cố Vân Phàm ra khỏi điện thoại.
Sau khi xóa đi, cô nghiêng đầu nhìn về phía mặt hồ ở bên đường, nhưng trên khóe mắt đã ngấn nước.
Người đàn ông bên cạnh khoác lên vai cô ta một chiếc áo khoác đen, nhưng anh ấy lại không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vào vai cô...
Anh ấy xuất thân từ một gia đình tốt và cùng là người trong giới, cho nên không thể nào không biết bất cứ chuyện gì giữa Lý Tư Ỷ và Cố Vân Phàm, nhưng thân là đối tượng liên hôn, thứ mà anh ấy quan tâm nhất cũng không phải là cái này, chỉ cần sau khi kết hôn vợ của mình chung thủy là được.
Còn về phần khác, tình tình ái ái gì đó cũng không quan trọng.
Nhà họ Hoắc, sau khi khách quý đã giải tán.
Hoắc Doãn Tư vừa cởi cúc áo ờ trên bộ đồ tây vừa chậm rãi đi lên lâu, Hoäc Minh ở dưới lầu gọi cậu: “Không còn sớm nữa, Lâm Hi cũng đã đi ngủ rồi, cho nên con đừng đi quấy rầy."
Hoắc Doãn Tư suy nghĩ một lúc: “Để Lâm Hi ở lại đi! Con sẽ đưa An Nhiên về."
Hoắc Minh biết cậu đang nghĩ gì.
Bố của cậu đi được vài bước đã lộ ra một nụ cười chê cười mà nói với cậu: "Con trai của bố đã lớn như vậy rồi mà còn cảm thấy ngượng ngùng thế sao? Có cần bố giúp con bịt tai mọi người ở trong biệt thự lại không?” Mặt của Hoäc Doãn Tư đỏ bừng:
"Bố! "
Hoắc Minh xua tay: "Được rồi được rồi! Con mau bế Lâm Hi vào phòng ngủ của chúng ta đi, còn con có thể đưa vợ của mình đến thế giới hai người! Nhưng bố nói cho con biết, hôn sự của con sẽ do bố sắp xếp nhanh nhất có thể"
Hoắc Doãn Tư cười nhạt một tiếng.
Hoắc Minh mang theo tâm tình vui vẻ trở về phòng ngủ chờ cháu trai của mình.
Hoắc Doãn Tư lên lầu rồi mở cửa phòng ngủ ra, ánh sáng vàng ở bên trong ấm áp, còn có mùi sữa giống như trẻ con, khiến cho biểu tình của cậu không nhịn được mà dịu lại.
An Nhiên dựa vào giường ngủ thiếp đi, trên người của cô vẫn mặc một bộ lễ phục, dáng vẻ khi ngủ vừa đẹp vừa quyến rũ, khiến cho Hoắc Doãn Tư không cầm lòng nổi mà cúi người hôn lên môi cô.
An Nhiên chớp hạ lông mi rồi tỉnh lại: “Kết thúc rồi sao?”
Cậu ừ một tiếng, nhịn không được mà hôn cô thật sâu.
An Nhiên đang nửa ngủ nửa tỉnh, cho nên thân thể rất mềm mại mà hơi ngửa đầu để cậu hôn, nụ hôn sâu đến mức khiến cô phải tựa vào bờ vai của cậu mà nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sẽ đánh thức Lâm Hi.”
Hoắc Doãn Tư dừng lại, đôi mắt đen của cậu nhìn chăm chú về phía cô.
An Nhiên cắn môi dưới: “Dì Lâm đâu?”
“Sau mười giờ sẽ có xe đưa dì ấy trở về.”
Hoắc Doãn Tư vén nhẹ một lọn tóc lên rồi đặt ở phía sau tai của cô: “Bố của anh nói là để Lâm Hi ở lại đây, còn hai người chúng ta... Tùy ý! An Nhiên, em muốn qua đêm ở đâu?"
An Nhiên quay mặt đi: "Ngày mai em còn phải đi làm."
Hoắc Doãn Tư nói: "Chúng ta trở về biệt thự được không? Chỉ có hai chúng ta thôi."
An Nhiên cảm thấy bọn họ quá dính nhau, nhưng tối nay là sinh nhật của cậu, cho nên cô cũng không muốn phá hỏng cuộc vui của cậu... Vì thế cô nói nhỏ: "Vậy về căn hộ đi! Gần công ty hơn."
Hoắc Doãn Tư nắm lấy bàn tay của cô, rồi đặt lên một nụ hôn nhẹ lên môi của cô: "Nghe em."
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: