Mắng vài câu, bác sĩ kiểm tra cho Ôn Noãn.
"Đau..."
Bác sĩ nhấn vài cái, Ôn Noãn đau đến mức toàn thân co rút...
Đời này cô chưa từng trải qua cơn đau thế này! Bác sĩ nữ trung niên nhìn chằm chằm. Bà nhìn Ôn Noãn một cái, nhẹ nhàng kéo áo cô xuống, quay sang ngoài nói với y tá: "Chuẩn bị phẫu thuật! Bởi vì XX gây nên đè ép ở khoang bụng, tình trạng bệnh nhân nguy cấp!"
Đầu óc Ôn Noãn trống rỗng.
Bác sĩ nữ nhanh chóng viết một tờ giấy phẫu thuật, vừa trách móc: "Nếu muộn thêm một chút nữa thì có thể nguy hiểm đến tính mạng! Mặc dù là tiểu phẫu chỉ cần làm xong là có thể ra về nhưng vẫn cần có người bên cạnh... Cô có liên lạc được với ai không?”
Ôn Noãn đưa tay vuốt nhẹ bụng.
Cơn đau đớn kéo dài.
Cô nhìn lên trần nhà, nói nhẹ nhàng: "Để tôi gọi bạn của tôi đến!"
Bác sĩ nữ nhìn cô, thật đáng tiếc.
Cô gái xinh đẹp như vậy, không biết là tên đàn ông nào đùa giỡn, bị chơi đùa như thế cũng không thèm quan tâm.
Tay Ôn Noãn run run gọi điện cho Bạch Vi.
Bạch Vi nghe xong, vừa thay quần áo vừa mắng: "Hoắc Minh làm gì thế này! Khốn kiếp!"
Ôn Noãn tự mình ký tên, làm cuộc phẫu thuật này.
Phẫu thuật rất nhỏ, nhưng rất đau.
Cô cố gắng chịu đựng, nắm chặt tấm ga trắng trên giường bệnh viện.. Đau đến mơ hồ, cô phảng phất lúc ấy nghe tiếng Hoắc Minh kề sát bên tai cô thì thầm: "Thoải mái không? Ôn Noãn... Tôi rất thoải mái."
Ôn Noãn quay mặt đi chỗ khác.
Nước mắt thành dòng bất ngờ rơi xuống.
Khi Bạch Vi đến, cuộc phẫu thuật của Ôn Noãn đã xong.
Khuôn mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, cơ thể càng thêm yếu ớt, hai chân gần như không thể đứng vững.
Nỗi đau này, sự khó khăn này... tình yêu mà Hoắc Minh dành cho cô cộng lại cũng không so sánh nổi.
Bạch Vi vừa thấy cô liền khóc.
"Tên khốn kiếp đó đâu! Không phải lúc này anh ta đi gặp người tình cũ của mình chứ?"
Ôn Noãn khẽ cười.
Bạch Vi nói đúng, Hoắc Minh thật sự vứt bỏ cô đi thăm Kiều An.
Anh nói rằng sẽ đi xem một chút, nhưng đã gần một giờ trôi qua mà anh vẫn chưa quay lại.
Danh Sách Chương: