Sáng thứ bảy, Hoắc Tây nhận được thư chuyển phát nhanh từ thư ký Tân.
Là một chiếc áo phông trắng, trên đó có dòng chữ “Trương Duệ tất thắng.”
Thư ký Tần để lại lời nhắn: “Tổng Giám đốc Trương cũng có một cái giống vậy, là do bạn nhỏ Trương Duệ đòi ạ.”
Hoắc Tây dựa vào ghế da, cầm tấm card ghi lời nhắn, bật cười.
Ba giờ chiều, cô mặc chiếc áo phông trắng vào trong rồi khoác áo măng-tô bên ngoài, lái xe đến trường học của Duệ Duệ, hoạt động được tố chức ở sân thế dục trong nhà ngập nắng nên dù phụ huynh chỉ mặc áo phông cũng sẽ không thấy
lạnh.
Trương Sùng Quang đã tới trước cô.
Anh cũng mặc áo phông trắng có dòng chữ “Trương Duệ tất thắng” giống cô, anh vốn đã đẹp trai tuấn tú, sau khi được mài giũa trên thương trường vài năm thì đã tỏa ra khí chất sắc bén khó lòng tiếp cận, lúc này mặc chiếc áo kia lại có vẻ trẻ hơn rất nhiều, nhìn như mới ngoài ba mươi.
Anh ngồi trên bãi cỏ nhìn Hoắc Tây, ánh mắt như ấn giấu ngọn lửa nhỏ.
Hoắc Tây bước đến rồi ngồi xuống cạnh anh.
“Rất đẹp trai.”
“Đẹp đây.”
Hai người gần như lên tiếng cùng một lúc, sau đó không khỏi cùng nhau cười rộ lên, giọng nói Trương Sùng Quang mang theo một chút hoài niệm: “Anh còn nhớ khi xưa chúng ta đi học cùng nhau, mới chớp mắt thôi mà bọn nhỏ đã lớn cả rồi.”
Hoắc Tây nhìn anh: “Anh trông vẫn phong độ lâm mà! Rất nhiều phụ huynh nữ đang nhìn anh kia kìa.”
Trương Sùng Quang đáp lời ngay: “Anh không muốn đế những người đó nhìn.”
Anh thầm nghĩ, chỉ cần một người tập trung nhìn anh thôi là được rồi.
Hoắc Tây ban đầu không nói gì, thật lâu sau đó, cô mới cố ép giọng, nói thật khẽ: “Trương Sùng Quang, không phải chính anh là người nói chia tay sao, sao vậy, giờ hối hận rồi đấy à?”
Anh không trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn cô sâu hun hút.
Ngay khi bầu không khí giữa hai người đã đủ mập mờ, Tiếu Trương Duệ chạy tới, đặt mông ngồi xuống giữa bọn họ: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Cậu bé vẫn khá lo lắng cho chân của Trương Sùng Quang, sợ anh mệt, sợ anh đau.
Trương Sùng Quang xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Chỉ vận động ít vậy thì không sao đáu, bố và mẹ chắc chắn sẽ giành lấy giải nhất cho con.”
Sở dĩ anh có thể tự tin như vậy bởi lẽ anh và Hoắc Tây lớn lên cùng nhau, loại trò chơi buộc chân này hai người đã chơi với nhau không biết bao nhiêu lần rồi, độ ăn ý trăm phần trăm.
Tiểu Trương Duệ gật đầu, nhưng cậu bé vẫn rất lo lắng.
Bởi vì bình thường bạn học đều chỉ trỏ cậu bé, nói bố mẹ cậu ly hôn, nói cậu bé và Hoắc Miên Miên là đ’ô con hoang không cha, có một lần Miên Miên nghe được còn bật khóc, nhưng lại không dám nói với mẹ.
Vì thế lần này cậu bé cực kỳ vui vẻ khi bố mẹ cùng đến.
Không ngoài dự đoán, trận đấu như vậy đối với Hoắc Tây và Trương Sùng Quang chỉ là chuyện cỏn con, dù chân của anh không quá linh hoạt nhưng hai người vẫn dễ dàng giành được vị trí thứ nhất.
Khi nhận giải, Tiếu Trương Duệ lên đài, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Cậu bé hiếm khi phấn chấn như vậy.
Ngay lúc sắp được nhận cúp, có đứa nhóc không biết trời cao đất dày nào đó bỗng hét toáng lên: “Bọn họ gian lận, bố Trương Duệ rõ ràng là một tên què, làm sao bọn họ có thể đạt giải nhất chứ.”
“Què chết đi, què chết đi, chắc chắn có gian lận!”
Bố mẹ tên nhóc kia giật mình kinh hãi, vội vàng che miệng con mình lại, nhưng cả trăm cặp bố mẹ ở đáy đều đã nghe thấy chuyện này, không ai dám lên tiếng…
Vậy mà có người dám gọi Tống Giám đốc Trương xuất thân ngàn vàng là một tên què.
Không đợi ai kịp phản ứng, Tiếu Trương Duệ đã lao bổ đến, đá thật mạnh vào mạn sườn của
cậu nhóc kiêu căng kia, Tiểu Trương Duệ trào nước mắt hét lên: “Nếu mày nói thêm chữ nào nữa, có tin tao đánh mày thành tên què luôn không hả?”
Hiện trường ồn ào hỗn loạn…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: