Nhà họ Tần này, người chết đã điên, người sống lại càng điên hơn.
Người này còn điên hơn người kia!
Tài sản trên trăm tỷ, cứ như vậy đã quyết định quyên góp sao? Sự giàu sang này nói không cần thì không cần ư?
Chương Bách Ngôn thản nhiên nói: “Hôm nào tôi sẽ dẫn Tần Dụ và Tân Phấn đi quyên góp.”
Anh đi ra khỏi nhà họ Tần.
Hôm qua trời vẫn mưa dầm liên miên, nhưng hôm nay ánh năng lại chói chang rồi, mùa thu trong nhà họ Tần, vừa lúc hoa nở... Cũng không biết người ngắm hoa tiếp theo sẽ là ai đây!
Tần Dụ ngồi trên xe anh.
Sau khi mang thai, cô đều ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn.
Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, cũng ngoan ngoãn thắt dây an toàn, thỉnh thoảng còn lén lút nhìn Tần Dụ... Mẹ đã từng dẫn cậu lén lút tới nhà họ Tần, được gặp chị, khi đó cậu đã cảm thấy chị xinh đẹp.
Tiểu Tần Phấn mất mẹ.
Cậu sợ hãi, Tân Dụ là người thân duy nhất của cậu, cậu len lén nắm chặt ngón tay cô.
Toàn thân Tần Dụ cứng ngắc. Thăng nhóc thối, đáng ghét muốn chết! Kẹo da trâu!
Khuôn mặt điềm đạm của cô hiếm khi lộ vẻ ghét bỏ, nhưng từ đầu tới cuối, cô đều không rút tay ra...
Chương Bách Ngôn ngồi vào xe, nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó mỉm cười.
Anh nói với Tân Phấn: “Tân Phấn à, em không có hành lý, còn phải mua quần áo nữa! May mà anh giúp em giữ lại chút học phí đó.”
Tân Dụ hạ giọng hỏi: “Anh để lại bao nhiêu?”
Chương Bách Ngôn nói rất tự nhiên: “Năm mươi triệu! Ăn mặc đi lại, học hành đều cần tiền, sau này lỡ như không có khả năng lấy vợ còn phải mua nhà mua xe, số tiền này chẳng lẽ không lấy từ chỗ bố em ư? Chúng ta cũng đâu thể nuôi không con của ông ta được!”
Anh cố ý nói cay nghiệt, thực ra là để Tân Dụ có thể tiếp nhận.
Gây dựng sự nghiệp vất vả, anh cũng chưa chắc có thể như ý.
Nếu là như vậy, bây giờ có thêm một người, thế nào cũng khiến Tân Dụ và đứa trẻ chịu khổ... Anh không muốn Tân Dụ vất vả, cho nên anh ra sức, còn tiền thì lão Tân để lại.
Tần Dụ suy nghĩ hai phút đã hiểu được ý của anh.
Cô đã trải qua nỗi đau mất mẹ, còn chịu nhiều đả kích, nhưng may mắn còn có người vì cô mà suy nghĩ.
Trong lòng cô cảm thấy khá hơn, thản nhiên nói với anh: “Chương Bách Ngôn, có phải vì hồi nhỏ quá gian khổ nên anh mới tính toán tỉ mỉ như vậy không?”
Chương Bách Ngôn khởi động xe: “Đúng vậy! Cô Chương, em cho rằng anh trời sinh đã là một Tổng Giám đốc bá đạo sao?
Tần Dụ quay mặt đi: “Bây giờ anh cũng không phải!”
Bọn họ nói chuyện, cũng không để ý tới Tiểu Tân Phấn, nhưng đứa bé lại mở †o hai mắt yên lặng lắng nghe... Trong chốc lát, cậu cẩn thận nhích lại gần Tần Dụ.
Chương Bách Ngôn nhìn thấy, anh ho nhẹ: “Nhóc chưa cai sữa à!”
Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tân Dụ nhìn cậu, sau đó nhét một con thỏ bông trong xe vào lòng cậu... Thực ra tám tuổi mất bố mất mẹ, cô ít nhiều gì cũng có thể đồng cảm, bởi vì cô là phụ nữ.
Cô lại nghĩ, Chương Bách Ngôn đã mất bố từ khi còn rất nhỏ.
Anh lớn lên trong một môi trường tồi tệ.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: