Hoắc Kiều mắng anh lưu manh: "Con còn đang trên xe đấy!"
Khương Lan Thính tiến lên, nghiêng người lau kính chiếu hậu, cười nói: "Con mới bao lớn, nghe hiểu được à? Lớn thêm chút nữa mới cần chú ý hơn... Lấy mình làm gương!"
Anh không đứng đắn.
Hoắc Kiều không thèm để ý đến anh, hôn nhân môn đăng hộ đối có chỗ tốt là không ai phải cúi đầu với ai, càng không cần phải hạ mình khuất phục lấy lòng, cô không cần anh đầu tư, tự mình đầu tư là được rồi.
Khương Lan Thính cũng hiểu rõ trong lòng.
Nhưng anh đầu tư hay cô đầu tư vẫn có sự khác nhau.
Anh lại nhìn cô, sau đó mới ung dung thong thả rút tay về, đạp ga... Trên đường đi, họ nói về đề tài tối nay, vừa nói chuyện mấy câu, Tiểu Khương Sanh đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trên ghế trẻ em.
Trở về khách sạn, Khương Lan Thính xuống xe, đi tới ôm con trai.
Vươn tay sờ một cái...
Thằng nhóc này, tã đã phồng lên, là do cậu bé tè trong xe.
Anh liếc nhìn Hoắc Kiều, nhẹ nhàng nói: "Ăn được ngủ được, nuôi tốt thật! Có điều ngây thơ quá, không biết là di truyền từ ai trong chúng ta."
Anh nói mập mờ, nhưng làm sao Hoắc Kiều lại không nhận ra ẩn ý của anh.
Không phải ý nói Khương Sanh giống cô sao?
Cô không đồng tình: "Ngây thơ thì có gì sai? Hơn nữa, Khương Lan Thính, Khương Sanh mới bao nhiêu tuổi, sao anh biết được con có ngây thơ hay. không... Không đúng, ý anh là thằng bé ngốc!"
Hoắc Kiều đi theo sau lưng anh, có chút tức giận.
Đột nhiên, Khương Lan Thính xoay người, một tay ôm con trai, một tay vòng qua gáy cô, cúi đầu hôn cô, vì đang trong sảnh khách sạn nên chỉ hôn nhẹ một cái, không hôn sâu.
Hoắc Kiều hơi sửng sốt.
Sau đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, tìm cớ che đi sắc xuân trong ánh mắt, giọng nói hơi hổn hển: "Khương Lan Thính, chúng ta đang ở bên ngoài..."
Anh nhìn thẳng: “Về phòng là được, có phải không?”
Hiếm khi Hoắc Kiều đỏ mặt.
Dù họ đã kết hôn, cũng đã yêu nhau rất nhiều năm nhưng cô vẫn chưa quen với việc anh nói về những chủ đề thân mật như vậy ở bên ngoài... Đồng ý không được, không đồng ý hình như lại có vẻ giả tạo.
Khương Lan Thính từ từ buông cô ra, đưa cô lên căn phòng ở tầng cao nhất.
Vừa vào phòng, anh thay quần cho Tiểu Khương Sanh, rửa cái mông nhỏ cho cậu bé, rất chuyên nghiệp.
Anh càng không giống một chàng trai trẻ nóng lòng muốn ân ái với Hoắc Kiều.
Lúc chăm sóc con trai, anh bảo cô đi tắm, thư giãn một chút.
Hoắc Kiều vốn định làm thay, nhưng thấy anh chăm nom rất tốt nên cô cũng lấy quần áo đi tắm.
Lúc đi ra, Tiểu Khương Sanh đã thức dậy.
Khương Lan Thính xắn tay áo sơ mi lên, đang chơi xếp gỗ với con trai, nhìn thấy Hoäc Kiều đi ra, anh ra vẻ lạnh nhạt nhìn cô một cái, Hoắc Kiều lanh mắt phát hiện ra quần anh có một khối phồng lên.
Nhưng vẻ mặt của Tổng giám đốc Khương rất kìm nén.
Hoäc Kiều chửi thầm một tiếng cầm thú rồi đi đến phòng khách đọc kịch bản...
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: