Bầu không khí trong phòng bao hơi lạ.
Anh Hứa rõ ràng là có ấn tượng tốt về An Nhiên. Dù chưa nói chuyện, nhưng anh ta đã rót một cốc nước cho An Nhiên.
Tổng giám đốc Hứa biết là con trai mình coi trọng người ta.
Ông ta cười thân thiết: “Hiếm khi được tụ tập đầy đủ thế này. Hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc, chỉ cùng nhau trò chuyện ăn cơm thôi.”
Dứt lời, ông ta cúi người nói lời đùa giỡn với hai vị cầm đầu nhà họ Tư: “Nhìn đi, vẫn là người trẻ tuổi làm quen nhau mau hơn.”
Tư Văn Lễ mỉm cười.
Tư Văn Hùng là chủ nhà họ Tư, quen với việc ít nói ít cười. Dù vậy, lúc này ông †a cũng nể mặt mà nở nụ cười, đây là chuyện rất hiếm có.
Ông ta bưng cốc trà lên, vừa yên lặng đánh giá An Nhiên, đánh giá đứa con gái mà mình chưa từng nuôi dưỡng.
Ngoại hình rất giống mẹ, trông có vẻ yếu đuối không làm được gì. Có điều, trải qua mấy năm được Cố Vân Phàm mài giữa, cả người đã tốt hơn trước kia gấp trăm lần. Về điểm này, ông ta rất cảm ơn Cố Vân Phàm.
'Tổng giám đốc Hứa sáp lại gần, rất nhiệ ¡: “Món Nhật nơi đây khá ngon, cá hồi mới được vận chuyển từ biển lại đây, rất tươi ngon.”
Tư Văn Hùng gật đầu tán thành.
Những người khác đều không có ý kiến.
Tổng giám đốc Hứa để cho anh Hứa biểu hiện, giới thiệu về bữa cơm hôm nay. Anh Hứa mới vừa định gọi phục vụ thì thấy ngoài cửa phòng bao có một người đang đứng. Dưới ánh đèn bên ngoài phòng bao, anh có ngoại hình đẹp trai mê người, bộ tây trang thủ công trên người khiến anh càng thêm có vẻ cao quý.
Là Hoắc Doãn Tư!
Hoắc Doãn Tư nhìn lướt qua cả phòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người anh Hứa... Hoắc Doãn Tư trời sinh kiêu ngạo, so ra thì anh Hứa có vẻ mất tự nhiên.
“Rất đông đủ!”
Hoäc Doãn Tư đi vào, thư ký Nghiêm đứng sau anh cũng đi theo. Cô ấy mỉm cười với An Nhiên.
Bầu không khí trong phòng bao hơi cứng lại.
Tổng giám đốc Hứa là người đầu tiên cảm thấy không được tự nhiên. Ông ta hơi xấu tính khi đào người, nhưng mà ông ta đã nói với Ôn Noãn rồi, nào ngờ Hoắc Doãn Tư lại đi thẳng tới đây gây chuyện.
Dù sao tổng giám đốc Hứa cũng là người lớn, vậy nên ông ta lên giọng nói: “Doãn Tư, hôm nay bọn tôi ăn cơm nhà, không tiện lắm đâu, cậu xem...”
“Cơm nhà hả?”
Hoắc Doãn Tư gật đầu, ngồi đối diện với An Nhiên, nhìn vào mặt cô, từ từ nói: ã là cơm nhà thì vì sao lại không biết khẩu vị của An Nhiên chứ? Cô ấy không thích ăn món Nhật, thích nhất là ăn sườn dê nướng hương thảo... Anh Hứa hỏi xem ở đây có món sườn dê chính gốc hay không.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: