Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây không trả lời.

Cô ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt ấm áp của Miên Miên, dịu dàng gọi cô bé dậy.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Miên Miên tỉnh dậy.

Cô bé cau mày một cái: “Mẹ, con không muốn uống thuốc!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng.

Cô trấn an một lúc lâu rồi mới đố vài viên thuốc trong lọ thuốc đặt ở đầu giường ra, nhanh nhảu rót nước ấm. Mặc dù Miên Miên sợ đắng nhưng vẫn rất nghe lời, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu như cái bánh bao nhưng vẫn uống thuốc, uổng xong thì vùi vào lòng Hoắc Tây nhỏ giọng gọi mẹ.

Hoắc Tây vẫn luôn ôm cô bé.

Hồi lâu sau, Miên Miên bất động, Trương Sùng Quang tưởng cô bé ngủ rồi nên muốn ôm lấy.

Thế nhưng Miên Miên chợt khóc lên, giọng nho nhỏ: “Mẹ, có phải Miên Miên sẽ chết không?”

Hoắc Tây cúi đầu hôn cô bé, nghẹn giọng: “Tất nhiên là không! Miên Miên phẫu thuật xong thì sau này sẽ là bé gái khỏe mạnh rồi!”

Miên Miên còn quá nhỏ nên nửa hiếu nữa không.

Nhưng trong lòng cô bé vẫn thấy sợ hãi, đôi tay nhỏ bé ôm chặt mẹ không chịu buông, Hoắc Tây kiên nhẫn trấn an cô bé… Ước chừng nửa tiếng sau, Miên Miên mới thật sự ngủ.

Từ đầu tới cuối, Trương Sùng Quang đều đứng đó lẳng lặng nhìn chăm chăm.

Cậu không dám bước đến, sợ quấy fây Miên Miên, bởi vì cậu nhìn ra được bé con đang gặp ác mộng.

Đến khi Hoắc Tây thả Miên Miên xuống, đắp kín chăn, cậu mới nhẹ nhàng cầm vai cô: “Sao con bé lại bị tật này?”

Hoắc Tây nghiêng người vặn nhỏ đèn.

Cô kêu Trương Sùng Quang ra phòng khách nói chuyện, hai người đến phòng khách nhưng Hoắc Tây lại trầm mặc cầm ly nước hồi lâu.

Trương Sùng Quang cũng không ép cô.

Rất lâu sau, Hoắc Tây mới nhỏ giọng nói: “Có lần Miên Miên tỉnh lại nghe thấy bác sĩ đang thảo luận bệnh tình của mình! Có y tá cố ý dọa nó… Sau đó thì mắc tật này, nhưng không thường xuyên, thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc sẽ như thế!”

Trương Sùng Quang từ từ siết chặt nắm tay.

Cậu không hề lên tiếng, chỉ nhẹ kéo Hoắc Tây vào lòng…

Chắc là do cái ôm của cậu quá ấm áp làm Hoắc Tây thấy xót xa, cô muốn nói về bệnh tình của Miên Miên, nói về tương lai sau này nhưng chẳng thốt lên thành lời.

Dù trông như gương vỡ lại lành, nhưng tám năm cộng thêm ba năm, có bao nhiêu lạnh nhạt?

Trương Sùng Quang hôn lên trán cô: “Sau này có anh ở đây!”

Hai người lẳng lặng ôm nhau rất lâu…



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK