Cho dù cô bị anh làm tổn thương đến mức thâm tím khắp người, dù cô đã hận anh thấu xương… anh vẫn muốn cô, không có lý do không
có nguyên nhân, bởi vì anh chính là người đê tiện như vậy.
Hoắc Tây nhận ra điểm khác thường trong ánh mắt anh.
Cuối cùng cô cũng lùi một bước: “Trương Sùng Quang, anh muốn làm gì?”
Trương Sùng Quang vươn tay ra, rất dịu dàng vuốt mái tóc dài cho cô, anh nói: “Đương nhiên là đưa em và Miên Miên ra nước ngoài, anh đã liên hệ xong rồi, đoàn chuyên gia cũng lập xong rồi, chỉ đợi chúng ta qua đó thôi.”
Hoắc Tây bỗng hiếu ra điều gì đó, cô không dám tin hỏi: “Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”
Trương Sùng Quang cười u ám: “Đúng! Anh điên rồi!”
“Bởi vì anh biết, bất luận anh có cầu xin em như nào, cầu xin bố mẹ ra sao, chúng ta cũng không thể gương vỡ lại lành được nữa… từ nhỏ bố đã dạy anh, cái gì không có được thì đi cướp!”
Bàn tay anh vuốt ve mái tóc của Hoắc Tây, sau đó nhẹ nhàng ôm vai cô.
Anh ôm cơ thể cứng ngắc của cô vào lòng, cánh môi áp vào sau tai cô nỉ non: “Là bố dạy anh! Hoắc Tây, đến bây giờ, anh rất cảm ơn sự giáo dục của ông ây.”
Hoắc Tây muốn tát anh, nhưng bị anh bắt
được.
“Cái tật xấu này em phải thay đối đi, nhưng nếu em thật sự thích tát, vậy để lại lên giường rồi tát.”
Hoắc Tây dựa lưng vào vách tường.
Cô cảm thấy Trương Sùng Quang điên rồi, anh điên thật rồi, nhưng dựa vào đâu… dựa vào đâu chứ…
Cô biết mình không đi được.
Xung quanh toàn là người của Trương Sùng Quang.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: