Chỉ là... mọi thứ đều khác với những gì cô nghĩ.
Trong điện thoại im lặng hồi lâu, Trương Sùng Quang cuối cùng cũng nói: "Hoắc Tây về nhà đi, chúng ta nói chuyện!"
Hoắc Tây rũ mắt xuống: “Trương Sùng Quang, em có chút tức giận.” "Anh biết!"
Cậu hạ mình cực thấp: "Để anh giải thích cho em được không? Em về trước, không thì em nói cho anh biết em đang ở đâu, anh tới đón eml"
Tâm trạng Hoắc Tây không tốt, thật sự không lái xe được.
Cô nói mình sẽ bắt taxi, nhưng Trương Sùng Quang nhất quyết muốn đón cô, cuối cùng cô cũng nói cho cậu biết địa chỉ.
Trương Sùng Quang đến rất nhanh, khoảng hai mươi phút là đến nơi. Cậu nhìn thấy Hoắc Tây ở Fortune Plaza.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn mấy đứa bé đuổi theo chim bồ câu, nhìn đến mê mẩn.
Trương Sùng Quang bước tới, cũng ngồi xổm ở đó theo cô, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tóc cô: "Đã trễ thế này rồi mà không về nhà! Những đứa trẻ khác đã về nhà rồi."
Hoắc Tây quay đầu nhìn cậu, nhìn hồi lâu mới khụt khịt mũi nói: 'Anh bớt dùng chiêu này đi!"
Trương Sùng Quang kéo cô dậy: "Đói bụng không? Ăn ngoài hay về nhà?" Hoắc Tây nghĩ, nói chuyện bên ngoài vẫn tốt hơn. Nhiều người, khiến người ta phải kiềm chế.
Họ đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng. Sau khi lên món, bọn họ thực sự không có khẩu vị gì nên chẳng động đũa mà nói chuyện.
Cuối cùng cũng nói tới chủ đề chính.
Trương Sùng Quang thấp giọng nói: “Hoắc Tây, giấu em là lỗi của anh, nhưng con của chúng ta có khả năng nhất định sẽ mắc bệnh về máu! Nếu sinh ra mà đau đớn như vậy, chỉ bằng không sinh thì hơn."
Hoắc Tây hơi chớp mắt.
Hồi lâu, cô nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, nếu là như vậy thì năm đó khi mẹ em sinh em có thể đã bỏ cuộc! Bởi vì số mệnh của em là một đứa trẻ phải chịu đựng rất nhiều gian khổ! Nhưng bà vẫn sinh hạ em, bố em càng hơn thế, tốn hết ba năm để kéo em về từ cửa tử!... Trước khi đưa ra quyết định, anh dường như đã quên mất chúng ta là bố mẹ của đứa bé, trước khi mang thai có thể hỏi ý kiến bác sĩ, thay vì võ đoán mà tự ý... thắt ống dẫn tinh!”
Trương Sùng Quang nhìn cô.
Cảm xúc trong mắt cậu cho cô biết cậu vẫn chưa hề mềm lòng.
Hoắc Tây hiểu, trải nghiệm của cậu khác với cô, ở một mặt nào đó, bọn họ chẳng cách nào đồng tình với nhau.
Trong lòng cô ít nhiều có chút thất vọng, nhưng vẫn cố lên tinh thần: Hôm nay nói tới đây đi!"
Trương Sùng Quang cũng thông minh không nói nữa.
Cậu thanh toán và đưa cô về nhà. Cô ăn không ngon miệng nên cậu nấu cho cô một món canh nhẹ.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: