Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Trương Sùng Quang hơi đỏ.

Cậu cúi đầu nhìn người trong ngực mình, cảm thấy cô vừa đáng thương vừa đáng yêu, không nhịn được ngậm lấy môi cô mà hôn.

Hoắc Tây chịu không nổi, cậu lại kéo thân thể cô ôm vào lòng.

Hai cơ thể trẻ tuổi, bối rối chẳng biết hôm nay là năm nào.

Mãi một lúc sau mới vỗ nhẹ vào cô: "Ôm đi tắm nhé!?"

Hoắc Tây mặc cho cậu ôm đi về phía phòng tắm.

Cậu tràn đầy sức lực, xoa một lát, chạm một hồi, có đang không muốn thì cũng nổi hứng trở lại. Hoắc Tây ôm cổ cậu nhỏ giọng nói: "Lần sau! Trương Sùng Quang, anh có phải là người không thế?"

Trương Sùng Quang thấp giọng cười.

Đêm đã khuya, mây tan mưa tạnh, cùng nhau vùi mình trong chăn rất thoải mái. Hoắc Tây đá cậu: “Thật sự không về à?”

Trương Sùng Quang tìm kiếm môi cô, dịu dàng hôn. Một lúc sau, cậu nói trên môi cô: “Bây giờ còn muốn anh về sao?” Hoắc Tây mở to mắt nhìn cậu, có mấy phần lưu luyến.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt vai cô: 'Làm nhiều lần như vậy, đâu còn sức lực mà về! Chân mềm hết rồi!"

Mặt Hoáắc Tây hơi đỏ: "Không muốn về thì đừng về. Nói mấy lời dâm đãng như vậy mà không biết xấu hổ."

Trương Sùng Quang cười khẽ.

Cậu chạm nhẹ vào môi cô, cúi xuống hôn một cái rồi áp trán vào trán cô: "Vừa rồi lúc em ăn cũng không biết xấu hổi Sao, dùng xong rồi nên qua cầu rút ván à?"

Hoắc Tây muốn quay người lại nhưng cậu không chịu buông cô ra, nhìn cô dưới ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng ngủ.

Ánh mắt trong trẻo đến lạ thường.

Có tình yêu và cả nhục dục.

Hoắc Tây đành phải nhìn cậu, một lúc lâu sau mới tựa vào vai cậu, nhỏ giọng nói: "Anh là Trương Sùng Quang à? Rõ ràng là anh, nhưng em lại cảm thấy không phải là anh."

Trương Sùng Quang khi còn trẻ không như vậy.

Khi mới từ Mỹ trở về, cậu không như thế này.

Hoắc Tây hơi có cảm giác không chân thật.

Trong lòng Trương Sùng Quang khẽ động, gần như chua chát, lại có phần ngọt ngào.

Có thể bọn họ đều đã từng có người khác, nhưng thực ra sau ngần ấy năm, bọn họ vẫn chỉ có nhau... Vận mệnh mà cậu từng cố gắng trốn chạy vẫn để lại Hoắc Tây cho cậu.

Trương Sùng Quang đột nhiên dùng thêm sức, ôm chặt Hoắc Tây.

Hoắc Tây chê cậu phiền, không chịu, cậu lại cúi đầu hôn cô... Nam nữ trẻ tuổi luôn không kiềm chế được, có thể đùa giỡn đến tận bình minh rồi mới thức dậy đi làm.

Sáng sớm, khi đang ăn sáng, Hoắc Tây cảm thấy thắt lưng đau nhức.

Cô suy nghĩ không biết có phải mình già rồi không.

Trương Sùng Quang ngồi đối diện cô, ăn mặc chỉnh tề, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK