Lục Thước không để ý tới cô ấy, cậu vừa lái xe vừa nghĩ: Có lẽ Tư An Nhiên cũng không phải người vợ cậu cần! Cô ấy đã không còn lý trí từ lâu, hơn nữa cậu cũng không ngốc, chắc hẳn cô ấy đã xem trọng cậu rồi! Rõ ràng biết cậu và Lục Huân ở bên nhau, cô ấy còn đồng ý xem mắt kết hôn với cậu, cậu cũng không hiếm lạ cái kiểu thích ấy!
Nhưng chỉ là trước mắt mà thôi, cậu vẫn chưa hoàn toàn cảm thấy cô ấy phiền chán.
Hoặc là nói, cậu cần cô ấy... Làm lá chắn! Cậu khát vọng được nhìn thấy Lục Huân mà Tư An Nhiên vì được cậu, gãi đúng chỗ ngứa hết lần này tới lần khác. Cậu và Tư An Nhiên chẳng qua cũng chỉ giống như quỷ hút máu, những kẻ đáng thương mà thôi!
Lục Huân ngồi bên cạnh Diệp Bạch.
Chiếc vòng cổ kia đã bị cô gỡ xuống, chuẩn bị tự mình tới trả cho Hoäc Tây.
Thật ra cô cũng không thân với Hoắc Tây ...
Đang nghĩ ngợi, Diệp Bạch lại mở miệng: “Em nói xem tên Lục có biết xấu hổ hay không, chị của cậu ta lại càng làm như thân quen lắm, anh thấy dáng vẻ vung tiền như rác của cô ta dùng để lừa mấy cô gái nhỏ cũng không thành vấn đề.”
Vóc dáng lại cao, cũng phải mét bảy rồi chứ!
Nhìn là biết đó là kiểu mà mấy cô gái nhỏ thích, vừa đẹp vừa ngầu.
Khó bảo đảm Lục Huân không động lòng.
Lục Huân dịu dàng nói: “Em từng nghe mẹ nói, luật sư Hoắc thích một vị thanh mai trúc mã, nhưng năm đó người ta xuất ngoại cùng với Lục Thước sau đó không quay về nữa, chuyện của bọn họ... Thôi quên đi.”
Chuyện này cũng là chuyện của hai năm trước, chỉ là lúc ấy cô cũng không biết bản thân sẽ gặp được Lục Thước!
Nhớ tới Lục Thước, cô lại không muốn nói chuyện cho lắm. Diệp Bạch liếc nhìn cô một cái nhưng rồi cũng không hỏi lại.
Đưa cô đến dưới lầu, Lục Huân xuống xe tạm biệt anh, đang định đi vào trong, Diệp Bạch bỗng nhiên nói: “Lục Huân!”
Lục Huân quay đầu nhìn anh. Diệp Bạch ngồi ở trong xe. Gió đêm thổi rối mái tóc anh, khiến anh càng thêm phần gợi cảm.
Diệp Bạch nhẹ giọng nói: “Sang năm có khi anh phải quay về Bắc Mỹ, em có muốn qua đó cùng anh không?”
Bắc Mỹ?
Lục Huân biết gia đình Diệp Bạch làm ăn buôn bán ở Bắc Mỹ, cũng khá dư giả.
Mà anh chỉ là người đại diện của cô, anh đưa cô qua đó cũng không khác gì ra mắt.
Lục Huân biết rõ, nếu cô ở bên Diệp Bạch, anh sẽ đối xử với cô tốt.
Thế nhưng đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn không nảy sinh tình yêu nam nữ với anh, nếu cô vì ham cảm giác anh đối xử tốt nên mới ở bên anh, như vậy là không công bằng với Diệp Bạch.
Lục Huân không nói gì.
Diệp Bạch cười, anh vẫy tay với cô: “Nói không chừng mấy ngày nữa em sẽ đổi ý!"
Lục Huân ừ một tiếng, có hơi khờ khao.
Cô nhìn chăm chú vào lúc anh lái xe đi, sau đó mới đi vào thang máy về nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: