'Tư Văn Hùng ngước mắt lên nhìn.
Lúc này, ánh mắt ông ta không hề thu liễm giống như trước mặt người ngoài, mà mang theo vài phần tiếc nuối, vài phần nhung nhớ nhìn An Nhiên, như là thông qua cô để nhìn người khác.
An Nhiên thoải mái hào phóng để cho ông ta nhìn.
Thật lâu sau, Tư Văn Hùng mới khàn giọng nói: “Con rất giống mẹ con... Ngồi đi!”
An Nhiên ngồi đối diện ông ta.
Tư Văn Hùng không nói gì khác, chỉ là nhắc đến một vài chuyện cũ, nhắc đến cảm giác kinh diễm khi mình gặp mẹ An Nhiên: “Lần đầu tiên gặp bà ấy, bà ấy giống như một con thú nhỏ mềm mại đâm vào trong thế giới của bố. Nếu có thể, bố sẵn lòng coi bà ấy như bảo vật.”
“An Nhiên, con rất giống mẹ con, dễ khiến người ta yêu thương.”
Đại khái là vì có địa vị cao, có cực nhiều quyền thế, nên khi đàn ông nhớ đến hồng nhan năm xưa, đều mang theo một chút tiếc nuối. Nhưng nghe vào tai An Nhiên, lại chỉ thấy tràn đây mỉa mai.
Cô cố gắng đè nén cảm xúc: “Ông đã lừa bà ấy! Ông nói với bà ấy là ông chưa kết hôn, chưa có vợ... Vậy nên bà ấy năm hai mươi tuổi mới theo ông, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi!”
Tư Văn Hùng than nhẹ: “Bố thật sự yêu thích bà ấy!”
An Nhiên cười lạnh: “Đối với bà ấy mà nói, sự yêu thích của ông là tràn đầy tội lỗi! Có lẽ ngay từ đầu, ông thật sự yêu thích bà ấy. Nhưng đến khi bà ấy mang thai con của ông, uy hiếp đến gia đình của ông, thì bà ấy lại giống như một cái giẻ lau bị ông dùng rồi ném.
Ông biết bà ấy phải làm sao để sinh con không? Ông biết bà ấy có bao nhiêu khổ sở không? Ông biết đứa nhỏ kia phải sống cuộc sống khốn khó thế nào không? Ông không hề biết! Ông chỉ ích kỷ mà nhớ nhung khi ông cần...”
An Nhiên nói bằng giọng nghẹn ngào: “Ba năm trước đây, nếu tôi có một gia đình bình thường, thì tôi và Hoắc Doãn Tư sẽ không đi đến bước đường này. Bây giờ, ông dựa vào cái gì muốn làm bố hiền con ngoan?”
'Tư Văn Hùng nhắm mắt lại: “Con hận bố hả?”
An Nhiên lắc đầu, nói: “Tôi không hận ông! Người hận ông là mẹ tôi mới đúng! Ông có lỗi với bà ấy, mãi cho đến khi chết bà ấy đều không tha thứ cho ông! Có điều, hiện giờ ông và bà ấy không có quan hệ gì cả. Tôi hi vọng ông đừng liên hệ với tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không mang họ Tư.”
'Tư Văn Hùng cười ha ha.
Ông ta nhìn An Nhiên, trầm giọng nói: “Con vẫn còn trẻ tuổi lắm. Dù con muốn gả đến nhà họ Hứa hay nhà họ Hoắc, thì con cũng phải có được chỗ dựa mạnh mẽ, mới có thể ngồi ổn vị trí được.”
An Nhiên cảm thấy mình và ông ta không phải người một đường.
Cô đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Tôi không có dã tâm đến thế. Với tôi mà nói, một căn nhà, một chiếc giường, một bữa cơm... là đủ rồi.”
Dứt lời, cô không chút lưu luyến mà bỏ đi.
Bọn họ thậm chí không nói thêm gì về chuyện của mẹ cô.
Lúc An Nhiên đặt tay lên tay nắm cửa, giọng nói nặng nề của Tư Văn Hùng truyền đến: “Con sẽ hối hận, An Nhiên, bố thật lòng muốn bồi thường cho con, chỉ cần con gọi bố một tiếng bố.”
An Nhiên hơi khựng lại, nỉ non: “Tôi... không có bố!”
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, phía sau vang lên tiếng cốc trà vỡ vụn. An Nhiên không thèm để ý.
Tư Văn Lễ khuyên: “Anh đừng sốt ruột, ít nhất cũng phải cho con bé thời gian giảm xóc chứ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: