Chẳng mấy chốc họ đã đến bệnh viện.
Quả nhiên, Hoắc Minh đã được truyền máu, người đã tỉnh táo, ngay khi mở mắt ra ông lập tức hoảng hốt hỏi ôn Noãn về mấy đứa con của mình: “Hoắc Tây, Doãn Tư, Hoắc Kiều và Sùng Quang đâu cả rồi?”
Tai nạn xe cộ va chạm kịch liệt, não ông bị chấn động nhẹ, khi tỉnh lại đã quên mất chuyện đoạn tuyệt với Trương Sùng Quang.
Lòng tràn đầy nhớ thương mấy đứa con.
Hoắc Doãn Tư không nghe được nữa, nắm chặt tay, mở cửa ra ngoài.
An Nhiên đi theo.
Cô tìm thấy chồng mình trong khu vực hút thuốc, hai tay Hoắc Doãn Tư chống ngang hông, không hút thuốc mà chỉ lẳng lặng trầm tư. An Nhiên nhìn thấy nước mắt còn đọng nơi khóe mắt anh, đoán chừng do nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Doãn Tư quay mặt đi lau khóe mắt, rồi quay đầu lại nói với An Nhiên: “Tên khốn kia sẽ dùng chuyện này uy hiếp chị anh! Anh ta nhất định sẽ yêu cầu chị anh quay lại với anh ta.”
Biết nói sao bây giờ!
Nói Trương Sùng Quang lòng dạ ác độc
cũng không đúng, ít nhất anh ta đã rút máu ngay tức khắc.
Nhưng nếu nói anh ta không có dã tâm, vậy mà đến cả loại chuyện này mà anh ta cũng dám bày mưu tính kế, điều mà ngay cả Hoắc Doãn Tư cũng không làm được.
An Nhiên kéo nhẹ cánh tay chồng, nhỏ giọng nói: “Em thấy bố vẫn không bỏ mặc anh ta được đâu, lát nữa khi người ta tới đây, anh nên kiềm chế tính tình lại chút.”
Hoắc Doãn Tư vốn định nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt điềm đạm của vợ.
Anh không nói gì nữa, vổ lên mu bàn tay cô: “Anh biết rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì Hoắc Tây và Trương Sùng Quang đi tới.
Sau khi sinh con, cơ thế Hoắc Tây suy yếu, lúc tới đây, cô được Trương Sùng Quang ôm vai, cảnh tượng thân mật… Khiến Hoắc Doãn Tư cay mắt, lẽ ra anh ấy phải biết Trương Sùng Quang sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Mắt anh ấy đỏ hoe, nhưng cũng không quên lời vợ.
Câu đầu tiên Hoắc Doãn Tư nói là: “Bố không sao, Trương Sùng Quang, tôi cảm ơn anh.”
Câu thứ hai của Hoắc Doãn Tư là: “Anh đưa
ra yêu cầu gì cũng được, cho dù anh muốn cổ phần của tập đoàn Hoắc Thị tôi cũng không thành vấn đề, nhưng… đừng làm khó chị tôi.”
Khi nói điều này, giọng anh ấy căng thẳng.
An Nhiên đỡ cánh tay anh ấy, lo lắng không thôi.
Trương Sùng Quang dừng bước, nhìn về phía Hoắc Tây, sau đó nói với An Nhiên: ‘An Nhiên, phiền cô đi cùng Hoắc Tây vào thăm bố, tôi và Doãn Tư có vài lời muốn nói.”
An Nhiên lo lắng, do dự một lúc.
Hoắc Doãn Tư nhìn Trương Sùng Quang chằm chằm, nói với vợ: “Em đỡ chị vào đi.”
Hoắc Tây muốn mở miệng nhưng Hoắc Doãn Tư lại nói: “Đi vào trước xem bố ra sao đã, lúc nãy… vừa mới tỉnh ông ấy đã nhắc tới hai người đấy!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Sùng Quang hơi thay đối.
Hoắc Doãn Tư bắt được.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: