Ôn Noãn không lên tiếng.
Bọn họ chia tay rồi quay lại nhiều lần, đã có với nhau hai đứa con rồi, thật ra có làm hôn lễ hay không cũng không quan trọng mấy, quan trọng là... người này... thật sự đã về rồi sao?"
Ôn Noãn xoay người trong lòng ngực anh: "Khi nào về, em và anh cùng đi gặp bác sĩ nhé."
Ý cười của Hoắc Minh nhạt đi.
Nhưng chỉ lát sau, anh lại nhẹ nhàng sờ soạng eo cô: "Được!"
Đáng lẽ họ nên về phòng ngủ bên trong, nhưng cô không nhịn được mà ôm lấy eo anh, yêu kiều tựa vào lòng anh.
Cái ôm này, Ôn Noãn đã chờ rất lâu rồi!
Hoắc Minh cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong ngực mình.
Ánh mắt anh phức tạp mơ hồ.
Giờ phút này Ôn Noãn thùy mị như vậy, hết lòng yêu thương anh, đây đều là điều anh hằng nhớ mong... Rõ ràng bây giờ anh đã có được cơ thể của cô, chỉ cần anh đồng ý, tối nay anh có thể hưởng thụ cơ thể cô.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ...
Thứ anh muốn không còn chỉ là cơ thể của cô.
Anh muốn toàn bộ con người cô!
Cuối cùng, anh vẫn bước vào phòng cô, bọn họ hôn nhau đắm đuối trong căn phòng tối tăm, không khí thoang
thoảng hoocmon động tình của hai người...
Khi dục vọng bùng nổ, dáng vẻ anh chẳng còn ra thể thống gì nữa.
Cuối cùng, hai người nghiêng ngã lảo đảo ném mình xuống giường...
Vào thời điểm quan trọng mà đàn ông uống quá nhiều, cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.
Bầu không khí có hơi quái dị.
Ôn Noãn xoay người sang một bên, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Hoắc Minh cũng bối rối không kém gì, anh ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng dỗ dành: "Uống hơi nhiều, lần sau sẽ cho em thoải mái, nhé?"
Ôn Noãn kéo chăn đắp kín người.
Hoắc Minh nằm ngửa, nhìn trắng nhà trắng ngần trên đầu, nhẹ nhàng thở dốc.
Tuy là vì uống nhiều mới thành ra như vậy, nhưng đối với đàn ông thì chẳng khác gì một nhát chí mạng!
Ôn Noãn năm nay ba mươi tuổi, là tuổi xung sức nhất của phụ nữ!
Nếu cô thất vọng với anh, không chịu quay lại với anh, vậy chẳng phải công sức mấy ngày nay của anh đều là vô ích sao?
Anh nghĩ, đến sáng mail
Sáng mai, nhất định anh sẽ để cô cảm nhận được thế nào là niềm vui của phụ nữ!
Sáng sớm, Hoắc Minh cuối cùng cũng bớt say mà tỉnh lại.
Anh vươn tay chụp tới bên cạnh, giọng khàn khàn: "Ôn Noãn, chúng ta..."
Nhưng tay anh lại bắt trúng khoảng không.
Giường to như vậy, sao lại không có người?
Ôn Noãn chạy rồi!
Để anh lại một mình trên giường khách sạn.
Hoắc Minh ngồi dậy, cào cào tóc, miễn cưỡng nghĩ có phải là vì tối qua cô không hài lòng nên mới sớm vậy đã chạy ra ngoài hay không, anh lập tức bắt lấy di động gọi cho cô...
Tắt máy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: