Hoắc Tây không nấn ná, dứt khoát đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ chính, nơi đây vẫn như cũ, ngay cả ảnh cưới của cô và Trương Sùng Quang vẫn còn treo trên đầu giường.
Cô không muốn nhìn thêm nữa, nhanh chóng bước vào phòng thay đồ.
Cô không mang theo đồ trang sức hay quần áo gì mà chỉ lấy giấy tờ chứng minh của mình và các con trong tủ bảo hiểm, đặc biệt là hộ chiếu rồi cho vào túi xách.
Hoắc Tây cầm đồ rời đi, nhưng khi đi ngang qua chiếc giường lớn, cô nhìn thấy ngọc lưu ly trên tủ đầu giường.
Cô dừng bước.
Ngầm nghĩ một chút, cô bước tới cầm nó lên, dùng ngón tay mảnh dẻ trắng nõn nhẹ nhàng xoay vài vòng, rồi mỉm cười tự giễu.
Lúc đó, cô để tâm nhưng bây giờ lại cảm thấy thật mỉa mai.
Hoắc Tây đặt ngọc lưu ly về chỗ cũ, xoay người rời đi, nhưng cô chưa kịp quay người thì đã bị đôi tay khỏe mạnh ôm chặt…
Cô cứng người, cố gắng đẩy ra.
Nhưng Trương Sùng Quang ôm rất chặt, anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng tựa mặt vào tấm lưng gầy gò của cô, thì thầm: “Hoắc Tây, thành thật xin lỗi! Thành thật xin lỗi!”
Hoắc Tây cười khấy: “Trương Sùng Quang, anh thấy thú vị không?”
Trương Sùng Quang nhịn không được sờ lên
mặt cô, anh biết mình hèn hạ, lừa cô quay lại.
Anh thực sự nhớ cô, rất muốn ôm cô.
Anh khẽ nói: “Em vẫn quan tâm đến anh, nếu không em sẽ không cầm ngọc lưu ly lên, Hoắc Tây… Cho anh một cơ hội, anh sẽ không làm em thất vọng nữa, chúng ta bắt đầu lại, được không?”
“Trương Sùng Quang, anh suy nghĩ nhiều rồi!”
Hoắc Tây không nhịn được đấy anh ra, cầm ngọc lưu ly quay đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Nếu thứ này còn làm cho anh hiểu lầm, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, người như anh đụng vào khiến tôi cực kỳ buồn nôn. Mỗi một giây phút tôi tiếp xúc với anh cũng đều do tôi cố gắng nhẫn nhịn.”
Trương Sùng Quang quên cả thở.
Dưới ánh mắt đau lòng của anh, Hoắc Tây nâng chiếc ngọc lưu do chính mình làm lên…
Cô thả tay ra.
Những làn sóng ngũ sắc đó vỡtung khắp mặt đất.
Trương Sùng Quang hoảng hốt nhìn, nhưng Hoắc Tây đã lùi lại một bước, đi về phía cửa phòng ngủ.
Đợi đến khi anh hoàn hồn, anh lập tức đuổi theo xuống lầu.
Trong phòng khách, anh đuổi kịp cô, nắm lấy tay cô, dáng vẻ khiêm nhường: “Hoắc Tây, đừng đi!”
Hoắc Tây giãy khỏi tay anh, rất bình tĩnh nói: “Trương Sùng Quang, những gì cần nói cũng đã nói hết, giấy chứng nhận cũng nhận rồi… Ngoài việc có hai đứa con chung, chúng ta không có gì khác! Mấy việc đó… Tôi sẽ quên hết, anh cũng nên quên đi!”
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là một người thích dây dưa.
Nhưng đổi với Trương Sùng Quang, cô đã phá bỏ nguyên tắc của mình, liên tục nhượng bộ, đế rồi hôm nay rơi vào kết cục như thế này. Cô sẽ không nghe thêm lời nào từ anh, cũng sẽ không còn bị anh lay động nữa.
Lúc trước, cô đã xem hình ảnh anh và Tống Vận hôn nhau không biết bao nhiêu lần.
Cô đã quyết định cắt đứt quan hệ với Trương Sùng Quang, không liên quan gì đến anh nữa.
Hoắc Tây cũng đã rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: