Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Kiều Cảnh Niên hốt hoảng.

Sinh ra và nuôi dưỡng sao? Ông ấy có làm sao?

Ông ấy có lỗi với Lục Tiểu Noãn, càng có lỗi với Ôn Noãn... Ông ấy không yêu cầu Ôn Noãn ghép tuỷ, thế nhưng ông ấy muốn gặp cô một lần, cũng muốn gặp đứa bé kiat

Ông ấy là ông ngoại...

Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về biệt thự.

Xe dừng lại, anh nghiêng người nhẹ giọng nói: “Ngày nào đó vận chuyển đồ một lần, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

Ôn Noãn gật đầu, chuẩn bị mang theo một ít quần áo đã giặt sạch tới đây.

Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm vô lăng: “Hôm nào chúng ta cùng đi làm chứng nhận nhé?”Chứng nhận?

Ôn Noãn nhìn Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Quan hệ của chúng ta còn phải làm chứng nhận sao?”

Hoắc Minh cười: “Em không muốn làm chứng nhận với anh, vậy em định làm với ai?”

Ôn Noãn không bị lừa.

Cô nhẹ nhàng mở cửa xe, muốn ôm Tiểu Hoắc Tây xuống.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Để anh bế.”

Ôn Noãn không phản đối, Tiểu Hoắc Tây không nhẹ, khi bế cô thật sự phải cố hết sức.

Hoắc Minh vừa bế, Tiểu Hoắc Tây đã tỉnh, mở con mắt mơ màng, nhưng trên người lại không có sức lực, nhẹ nhàng nằm ngủ sấp.

Ôn Noãn kéo ngón tay út của cô bé.

Lòng cô dịu dàng, nhưng khi nhìn thấy cây đàn dương cầm trong phòng khách lớn thì sự dịu dàng này lập tức vỡ tan.

Cô nhìn về phía Hoắc Minh.

Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Không phải Hoắc Tây muốn học đàn sao? Nguyên cây đàn dương cầm này đặt ở chung cư cũng lãng phí, không bằng chuyển qua đây để em có thể dạy con bé vào buổi tối!”

Ôn Noãn tức giận: “Đây là điều quan trọng sao?”

Hoắc Minh đặt Tiểu Hoắc Tây xuống, xoa đầu nhỏ của cô bé để cô bé tự mình chơi.

Sau khi con bé bỏ đi, anh không biết xấu hổ hỏi lại: “Có phải là em nhớ tới chuyện chúng ta từng làm trên đây không?... Hoắc Tây không biết!”

Ôn Noãn lườm anh.

Cô cảm thấy không thể nhượng bộ anh thêm được nữa.

Ôn Noãn lập tức đặt mua một cây đàn dương cầm khác, còn cây đàn này, nên đặt chỗ nào thì đặt chỗ đó!

Làm xong mọi thứ, cô mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Nhưng lúc này Tiểu Hoắc Tây lại trèo lên ghế đàn dương cầm, ngồi thẳng lưng, bắt đầu đánh đàn...

Ôn Noãn:...

Hoắc Minh cười rất dịu dàng, anh đến bên tai cô: “Vài ngày trước, anh mang con bé qua nhà bên kia, con bé đã đánh rồi! Sao vậy... Xấu hổ sao?”

Ôn Noãn biết anh cố ý.

Cô không tiếp tục chủ đề này, ngồi bên cạnh Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng dạy cô bé.

Tiểu Hoắc Tây có năng khiếu vô cùng tốt, học rất ra dáng!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK