Hoặc Chấn Đông vừa đi.
Mẹ của Gố Hi Quang được mấy người nhà họ Cố đỡ, lảo đảo chạy tới.
Trong đó có một người là Cố Tinh Tinh, cô ta là em gái của Cố Trường Khanh.
"Hi Quang thế nào rồi?" Bà Cố giữ chặt tay Hoắc Minh, có hơi kích động.
Mặc dù trong lòng Hoắc Minh đang loạn, nhưng vẫn kiên nhẫn trấn an bà ta: "Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có lẽ phải cần thời gian dài mới khôi phục được! Bà Gố, tôi sẽ tìm bác sĩ chỉnh hình tốt nhất."
Bác sĩ chỉnh hình...
Bà Cố nhữn người ra.
Vừa hay có một bác sĩ đến nói cho bà ta biết tình trạng của Cố Hi Quang, cũng may là người đã tỉnh, nhà họ Cố lập tức tới xem.
Cách một lối đi, Hoắc Minh vẫn nghe thấy tiếng khóc thê lương của bà Cố. Có thể là không tiếp thu được tin tức mặt của con trai đã bị hủy hoại. Trong lòng Hoắc Minh không yên.
Bà Hoắc vuốt vai anh, nói: "Hoắc Minh, con đi xử lý vết thương đi, có mẹ trông rồi. Nếu con bé tỉnh lại mà thấy dáng vẻ này của con thì không tốt đâu."
Hoắc Minh dựa vào vách tường, trong lòng phiền muộn vò đầu. "Mẹ, con không có tâm trạng!"
Tuy bà Hoắc đau lòng, nhưng chung quy không thể nói được gì, cùng ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu với Hoắc Minh.
Thời gian trôi qua... Một tiếng, hai tiếng...
Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài tháo khẩu trang xuống.
"Vợ tôi thế nào rồi?" Hoắc Minh vội vàng tiến lên.
Bác sĩ chần chừ vài giây, mới trả lời: "Cậu Hoắc, theo như chúng tôi kiểm tra thì cô Hoắc không chịu ngoại thương quá nặng, nhưng não của cô ấy bị va chạm, tạo thành não chấn động độ trung. Vốn dĩ qua thời gian dài như vậy thì hẳn phải tỉnh lại, nhưng lạ là cô ấy không hề thức tỉnh."
"Hơn nữa cơ năng thân thể của cô ấy đã rơi vào trạng thái ngủ đông, nói cách khác là tình trạng tiết kiệm năng lượng."
Hoắc Minh sửng sốt.
Bác sĩ thở dài nói: "Cô Ôn đang có thai, nếu như thời gian hôn mê dài hơn một tuần thì chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng xấu đối với đứa bé!"
"Không còn cách nào đánh thức cô ấy dậy à?"
"Chỉ có thể đợi sáng mai xem sao!"
Bác sĩ lại đi vào phòng cấp cứu lần nữa.
Hoắc Minh dựa người vào vách tường, giống như mất hết toàn bộ sức lực, bà Hoắc vừa đỡ anh vừa run nói: "Hoắc Minh, con phải cố gắng lên, Ôn Noấn chắc chắn sẽ tỉnh lại."
Hoắc Minh hơi ngẩng đầu lên.
Anh nói: "Mẹ, đáng lẽ con nên đối xử với cô ấy tốt hơn chút."
Chắc chắn Ôn Noãn quá mệt mỏi rồi!
Nếu như anh đối xử tốt hơn với cô ấy, liệu có phải cô ấy sẽ không nỡ ngủ say, sẽ lập tức tỉnh lại.
Ôn Noãn được chuyển sang phòng bệnh VỊP.
Cô mặc áo bệnh nhân màu xanh trắng, im lặng nằm đó, cách một lớp chăn mỏng có thể thấy được cái bụng hơi phồng lên.
Sắc mặt cô tái nhợt, ở bên má có mấy vết xước da. Hoäc Minh từ chối truyền máu, chỉ xử lý vết thương, đổi bộ quần áo khác, sau đó ngồi trông chừng bên cạnh cô, anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ôn Noãn, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt cô.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: