Một tấm hình nhẹ nhàng nhét vào túi áo khoác của anh.
Ngón tay nhỏ nhắn của Ôn Noãn rất quan tâm giúp anh sửa sang lại, cuối cùng cô còn vỗ nhè nhẹ.
Hoắc Minh nhìn vào ánh mắt cô, rút tấm hình kia ra.
Đó là thực tập sinh mới ở công ty, Sở Liên!
Anh đi đến cuối giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt, khẽ mỉm cười: “Là vì chuyện này sao? Chỉ là một thực tập sinh thôi, cũng đáng để cô huy động nhân lực như vậy sao!”
“Chỉ là một thực tập sinh sao?”
Ôn Noãn đi từ từ đến chỗ anh, quay người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hoäắc Minh, anh chạm phải điều cấm ky của em!
Anh thật sự cho rằng em không tức giận sao?”
Hoắc Minh khế mỉm cười, sờ lên khuôn mặt non mịn của cô.
Ôn Noãn không thích anh thô lỗ như vậy, muốn tránh xa anh ra nhưng động tác của anh rất nhanh, lập tức ôm lấy eo nhỏ của cô, thô lỗ vuốt ve chơi đùa...
“Vậy à?”
“Vậy còn cô? Cô yêu tôi sao?”
“Lúc tôi với cô làm tình, cô ôm tôi gọi Minh... Rốt cuộc người cô gọi là Hoắc Minh tôi hay là cái người trong trí nhớ của cô? Hả?”
“Ôn Noãn, tôi cũng chỉ là người thay thế mà thôi!”
“Chúng ta không ai cao thượng hơn ai đâu.”
Trái tim Ôn Noãn rất đau đớn!
Cô cụp mắt xuống, cười nhạo: “Hoắc Minh, anh nói nhiều như vậy, đơn giản là vì không muốn sa thải cô ta mà thôi! Em muốn hỏi anh, anh giữ lại một thực tập sinh hay là anh tiếc nuối tuổi trẻ?”
“Hoắc Minh, anh vừa ngủ với em, tận hưởng tất cả những lợi ích của hôn nhân, bên cạnh anh lại giữ một người như vậy... Anh ghê tởm ai chứ!"
Ôn Noãn nhặt tấm hình kia lên.
Cô xét nát nó thành từng mảnh trước mặt Hoắc Minh!
Hoäc Minh hơi ngửa người ra sau, ánh mắt anh trong trẻo, giống như chưa từng thấy Ôn Noãn như lúc này!
Lúc sau, anh mới nhẹ nhàng mỉm cười: “Hóa ra là tôi đã cưới một con cọp cái!”
Nói xong anh đưa tay ra kéo một cái, Ôn Noãn ngã lên trên người anh.
Cơ thể tiếp xúc, bầu không khí tỉnh tế...
Ôn Noãn nhẹ nhàng cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Em còn chưa được bốn mươi hai ngày, anh cầm thú như vậy sao?”
Dù Hoắc Minh có chút cố tình làm thế.
Nhưng khi nghe vậy, anh hơi ngây người!
Khi bọn họ thật sự đối mặt với nhau, không có gì phải kiêng nể cả... Cũng không cần phải ngụy trang, anh nhẹ nhàng nhéo má cô: “Làm sao bây giờ, một ngày đụng phải
bà Hoắc tôi đều như cầm thú vậy!”
Ôn Noãn đẩy anh ra, đứng dậy vuốt vuốt quần áo trên người rồi mở cửa phòng ngủ chính...
Đêm đó, cô không trở lại phòng ngủ chính.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: