Lục Khiêm cau mày: "Tiểu Lục U đâu?"
mì thanh ngọt ngào của Tiểu Lục U từ trong bếp vọng lại: "Bánh..." Lục Khiêm rảo bước đi đến, mới bước vào phòng bếp đã sửng sốt.
Tiểu Lục U ngồi trước chiếc bàn ăn nhỏ, khuôn mặt trắng ngần dính đầy kem, mà chiếc bánh kem kia lại thiếu đi một góc... Rõ ràng là bị Tiểu Lục U ăn mất.
Gái vị trí đó. Lục Khiêm hoảng hốt vội vàng chạy đến cầm lấy cái nĩa lục tìm.
Kết quả là chẳng có gì cả.
Ông nhìn Tiểu Lục U, Tiểu Lục U thích thú liếm môi, lại còn vỗ vỗ vào cái bụng tròn vành vạnh.
Lục Khiêm bế cô bé lên dặn dò Minh Châu: "Mặc áo khoác ngoài vào cho nó, bây giờ chúng ta đi bệnh viện."
Minh Châu không hiểu vì sao.
Hôm nay là sinh nhật của cô, sao Lục Khiêm lại muốn đi bệnh viện một cách khó hiểu như vậy chứ?
Lục Khiêm kiềm chế cảm xúc lại: “Con bé ăn mất chiếc nhẫn kim cương cầu hôn của anh rồi, còn may là không bị tắc ở khí quản, bây giờ đến bệnh viện để xem có thể tìm cách lấy ra được không.”
Minh Châu trở nên hốt hoảng.
Tiểu Lục Thước cũng chạy đến, cậu bé có vẻ áy náy, đáng ra cậu bé nên chú ý đến em gái.
Buổi sinh nhật này đã định sẵn là đặc biệt mà.
Ngồi lên xe, Lục Khiêm nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Minh Châu, ông khẽ nói: "Đừng sợ, không sao đâu."
Minh Châu không trách móc ông.
Cô ấy lại cúi đầu nhìn Tiểu Lục U, cô nhóc này ăn no nên đang ngủ trong vòng tay của mẹ.
Có lẽ bánh kem quá tuyệt vời.
Lúc cô bé ngủ còn thỉnh thoảng liếm đầu ngón tay trắng nõn của mình. Đến bệnh viện, Tiểu Lục U vẫn chưa tỉnh, bác sĩ siêu âm cho cô bé.
Lờ mờ có thể thấy viên kim cương màu hồng trị giá hàng chục triệu.
Bác sĩ nhìn Lục Khiêm, lại nhìn sang mẹ của đứa trẻ ăn mặc long trọng, và dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Ông ta đẩy gọng kính: "Lấy thì không thể lấy ra được, bây giờ chỉ còn một cách."
"Cách gì?" Minh Châu sốt ruột hỏi.
Bác sĩ đánh giá cao giá trị của cô bé, ông ta từ tốn nói: "Tôi sẽ kê đơn thuốc để cho đứa trẻ tự thải ra, sau đó hai người tìm trong đó, tôi nghĩ có thể tìm thấy..."
Thải ra... Tự tìm... Chỉ nghĩ về cảnh đó thôi đã không dám nhìn thẳng...
Lục Khiêm hạ giọng nói khẽ: "Để anh tìm cho."
Bác sĩ nhịn cười bắt đầu vừa kê thuốc vừa nói: "Thực ra đây là một kết quả rất tốt để không làm tổn thương đến dạ dày, may mà vòng nhẫn của bà Lục khá nhỏ, nếu không thật sự có thể bị tắc ở khí quản, lúc này phương pháp cấp cứu của Heimlich vô cùng quan trọng, ồ, con của hai người còn nhỏ khó mà đảm bảo sau này có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, vì vậy học một chút cũng không phải chuyện xấu.”
Lục Khiêm gật đầu: “Cám ơn bác sĩ.”
Minh Châu bất giác nhìn ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: