Lúc này Tiểu Lục Hồi mới vui vẻ hơn.
Cô bé cầm theo món đồ chơi yêu thích của mình, vui vẻ chạy đi... Sau khi vào phòng còn khoe cho bà ngoại xem món quà chú Diệp của cô bé vừa tặng cho cô bé, thực ra Minh Châu cũng đã nghe thấy âm thanh bên ngoài, trong chốc lát, trong lòng bà cũng rối loạn.
Đúng lúc này, Lục Khiêm từ trên tầng bước xuống.
Nhìn thấy món đồ chơi trên tay Tiểu Lục Hồi, trong lòng ông cũng đã suy. đoán được đại khái. Ông ngồi xuống sô pha, gọi Tiểu Lục Hồi: “Cho ông ngoại nhìn xem nào, là ai tặng con món đồ chơi xấu thế này.”
Tiểu Lục Hồi bĩu môi một cái: “Rõ ràng là nhìn rất đẹp mà.”
Lục Khiêm nhìn về phía Minh Châu, cho bà một cái liếc mắt đây sâu xa.
Minh Châu cũng rất bất đắc dĩ, bà đi tới nói: “Để xem Lục U định thế nào đã! 'Tạm thời anh đừng ra ngoài!”
Bà sợ Lục Khiêm lại tức giận.
Lục Khiêm “hừ” nhẹ một tiếng: “Anh mới không thèm rảnh rỗi ra nhìn cậu tal”
Mặc dù nói như vậy nhưng dù sao thì ông vẫn thấp thỏm lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình, cơm cũng ăn không vào, cứ tập trung lén nghe ngóng động tĩnh bên ngoài...
Trong sân, Lục U chăm chú nhìn Diệp Bạch.
Cô bĩnh tĩnh lên tiếng: “Diệp Bạch, thật ra cho dù đứa trẻ này có còn hay. không thì chúng ta đều không thể tiếp tục ở bên nhau được nữa! Giữa chúng ta... Diệp Bạch, tôi không muốn nói lại những lời gây tổn thương cho người khác này một lần nào nữa, tôi chỉ muốn nói với anh, chúng ta đã kết thúc rồi, không có khả năng quay lại nữa đâu!”
Đôi mắt cô rũ xuống, trong lòng khó chịu.
Cô đã tha thứ cho anh một lần, cô luôn luôn nhượng bộ cho sự tồn tại của Gina, nhưng thực ra cô đã sai... Chia tay, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
'Thế nhưng cô thực sự không ngờ, Diệp Bạch sẽ nói ra những lời như vậy.
Chỉ cần là một người phụ nữ, sẽ không ai có thể chấp nhận được, vậy nên không thể quay lại nữa.
Lục U vừa dứt lời, cục cưng trong bụng lại đá cô một cái. Hơn bốn tháng, cục cưng đã biết đạp rồi... Cô nhớ lại khi cô đang mang thai Tiểu Lục Hồi, mỗi khi cô và Diệp Bạch cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé kia đều cảm thấy vui sướng đến vậy.
Thế nhưng, bây giờ...
Cô từ chối ý tốt của Diệp Bạch, cô đã nói với anh rất rõ ràng, không để lại bất kỳ một đường sống nào.
Diệp Bạch tiến từng bước về phía trước.
Lục U liền lùi từng bước về sau.
Trong mắt Diệp Bạch hiện lên một tầng thất vọng, hồi lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Lục U, anh biết cho dù anh có nói gì, có làm gì cũng không thể bù đắp sai lầm anh đã phạm phải, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội, để anh chăm Sóc em và con."
Lục U cười nhạt: “Đứa trẻ rất khỏe, không cần anh chăm sóc!”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Diệp Bạch, sau này đừng đến đây nữa! Khó khăn lắm Tiểu Lục Hồi mới quên được anh, anh vừa tới đây con bé lại nhớ lại!”
Sắc mặt Diệp Bạch trắng bệch: “Vậy em muốn sau này bọn chúng không được gặp anh, không có bố sao?”
“Anh là bố của chúng sao?”
“Diệp Bạch, anh xứng làm một người bố sao? Cục diện hôm nay là do ai tạo thành?”
Lục U nói xong, ngay cả bản thân cô cũng thấy hoảng hốt.
Cô không muốn kích động quá mức, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, hạ giọng, cúi đầu nói: “Không cần phải tranh luận xem ai sai ai đúng nữa! Diệp Bạch, chúng ta kết thúc rồi!”
Cô yêu cầu anh xách những thứ kia về: “Sau này đừng đến đây nữa!”
Cô không muốn nói tiếp, xoay người vào nhà.
Diệp Bạch nhìn theo bóng dáng cô.
Một người phụ nữ mang thai bốn tháng dù sao thì cũng có chút bất tiện, đặc biệt là Lục U còn bị phù nề khi mang thai... Chân cô sưng phù tới mức đi đứng
cũng không thoải mái, thỉnh thoảng cô thậm chí còn không ngủ được.
Khi đó, trước khi đi ngủ, lúc nào Diệp Bạch cũng giúp cô ngâm chân rồi mát xa cho cô.
Nhưng bây giờ cô phải vượt qua thời kì mang thai thế nào đây?
Lục U biết Diệp Bạch đang nhìn mình, trong lòng cô cũng vô cùng khổ sở, hai người họ đã quen nhau nhiều năm như vậy, còn đã từng là vợ chồng, hơn nữa cô còn mang thai đứa con của anh... Thế nhưng yêu sâu đậm bao nhiêu thì tổn thương cũng sâu sắc bấy nhiêu.
Sự thật thì sao? Đứa trẻ vẫn còn thì sao? Căn bản không thể thay đổi được gì cả.
Cô quay vào nhà, Lục Khiêm lập tức đặt bát xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cậu ta đi rồi?”
Lục U lắc đầu: “Con không biết! Nhưng con nghĩ hẳn là anh ấy sẽ không vào đây đâu!"
Lục Khiêm thở dài một hơi.
Minh Châu im lặng xới cơm cho Lục U, gắp thêm món cô thích ăn nhất. Chị Quế, người giúp việc trong nhà, còn xé một cái đùi gà đặt vào bát của cô, nhanh nhẹn nói: “Phụ nữ mang thai phải vui vẻ một chút, cố gắng đừng nghĩ tới những chuyện không vui này thì đứa trẻ sinh ra mới xinh đẹp khỏe mạnh được, giống như. Tiểu Lục Hồi của chúng ta vậy!”
Tiểu Lục Hồi cúi đầu ăn cơm.
Một lát sau, giọng nói non nớt chưa trưởng thành của cô bé vang lên: “Chú Diệp không vui vẻ, cũng không khỏe mạnh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: