Anh bế thân thể nhỏ nhắn của Ôn Noãn đi vào trong phòng ngủ, chiếc giường đó là nơi lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ còn ở trong giấc mộng anh đã ngủ Ôn Noãn trước đó bốn năm.
Sau mấy lần phóng túng.
Cơ thể gầy gò của Ôn Noãn chịu không nổi dày vò, vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Còn Hoäc Minh lại không ngủ được.
Anh ở trong căn hộ này đi đi lại lại, cứ muốn để lại chút gì đó... Để cho cô gái nhỏ có thể sống tốt hơn trong bốn năm tới!
Tối khuya, Hoắc Minh gọi mấy cuộc điện thoại. Anh sắp xếp người xử lý việc sau đó.
Anh đặt kim cương tốt nhất của thành phố B, đưa đến trong đêm, là một viên kim cương hình lê vô cùng hoàn mỹ.
Bốn giờ sáng. Hoắc Minh vén chăn nằm lên giường.
Anh mới nằm xuống Ôn Noãn đã nửa mơ nửa tỉnh quay đầu lại ôm cổ anh nũng nịu: “Đi đâu vậy?”
“Xử lý chút việc!” Giọng nói của anh hơi khàn. Đầu của Ôn Noãn vùi vào lòng anh, nhẹ nhàng ma sát. Một lúc sau cô dán chặt vào lòng anh, nhỏ tiếng nói: “Có chút đau.”
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhữn sờ đầu của cô, dỗ dành: “Sau này sẽ không đau nữa!”
Yêu cầu của vật nhỏ cũng khá nhiều.
Cô kéo tay của anh, cẩn thận lại mềm yếu yêu cầu anh cả đời này chỉ được ngủ với cô... Giọng điệu nói chuyện của cô rất giống Hoắc Tây.
Hoắc Minh không lên tiếng. Cô dù sao cũng không yên tâm, ngẩng đầu nhìn anh.
Ngay vào lúc này, Hoắc Minh đeo một nhẫn kim cương lạnh giá vào ngón áp út của cô, kích thước vừa đúng.
Ôn Noãn ngơ người.
Cô chầm chậm đưa tay lên, vô cùng thích nhưng lại giả vờ không quan tâm: “Tặng em sao?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo tay cô. Anh và cô hai tay đan vào nhau.
Anh vùi đầu vào trong cổ cô, giọng thấp: “Ôn Noãn làm vợ anh, anh đã yêu em rất lâu rồi!”
Bảy năm...
Họ đã dây dưa ròng rã bảy năm. Ôn Noãn năm hai mươi tuổi không hiểu cái này, cô chỉ là thích.
Hoắc Minh nhìn ánh sáng trong mắt cô, trong lòng vừa chua xót lại đắng cay, đồ ngốc này!
Chỉ còn lại thời gian một ngày!
Hoắc Minh lại sắp xếp rất nhiều việc, tuy chỉ là một giấc mơ nhưng anh lại không có cách nào không lưu luyến mà rời đi... Ôn Noãn nhạy cảm cảm nhận được.
Một đêm trước đó, cô cứ quấn lấy anh, muốn anh ôm.
Sau khi làm chuyện đó, Hoắc Minh cầm đôi chân thon của cô, xoa vào nơi tương lai cô sẽ bị thương.
Anh thấp giọng nói: “Ôn Noấn, anh đã từng làm rất nhiều chuyện hối hận chỉ có một chuyện không hối hận.”
Chính là anh yêu em!
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh.
Cô biết không đúng nhưng cô tin anh vô điều kiện... Phải rời đi rồi!
Đêm nay, Hoắc Minh ôm cô cả đêm khi cho Ôn Noãn nếm thử cái gì gọi là một cách sống động!
Bốn giờ chiều, đoàn đội tạo hình đến.
Hoắc Minh lựa chọn cho cô một chiếc đầm dài màu hồng phối với thạch lục bảo của bà nội.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: