Trương Sùng Quang tránh được.
Anh đấy cô ta ra rồi đi vào ngồi xuống sô pha, hai tay chống lên đầu gối, đòi mắt đen nhánh nhìn cô ta chằm chằm.
Tống Vận chậm rãi đóng cửa lại.
Cò ta đưa tay ra vuốt ve cái váy trên người, miễn cưỡng mỉm cười: “Cuối cùng anh đã chịu tới! Hoắc Tây nói với anh à?”
Trương Sùng Quang lấy trong túi ra một bao thuốc, lúc sắp châm lửa thì ánh mắt anh lại liếc thấy một cái áo khoác nam tính ở bên cạnh, tròng rất quen mắt, rõ ràng là cái áo anh để lại đây.
Tống Vận nhìn theo ánh mắt anh, sau đó cô ta cười.
Cô ta đùa cợt: “Em biết anh nghĩ gì, chẳng qua anh muốn đá em triệt đế rồi theo đuối lại cô ta, anh muốn hòa thuận với cô ta! Nhưng Trương Sùng Quang, anh đã tới chỗ em bao nhiêu lần, chúng ta đã cùng ra ngoài chơi bao nhiêu lần, em nghĩ trong lòng cô ta rõ rành rành, hai tháng trời… những chuyện mà đàn ông và phụ nữ nên làm và không nên làm, có phải đều làm hết rồi không? Anh tưởng anh giữ được điểm mấu chốt cuối
cùng thì anh trong sạch sao? Anh đừng nằm mơ nữa, trong lòng cô ta anh đã bẩn từ lâu rồi!”
Tống Vận nói đến mức thoải mái, trong lòng lại không hề sảng khoái.
Cô ta châm một điếu thuốc, cúi đầu hút được non nửa điếu xong tự giễu cười một cái: “Bây giờ em chẳng còn gì nữa rồi, sự nghiệp tan tành, người thân bạn bè đều coi thường em, nhưng chẳng sao cả, có tống giám đốc Trương bồi em mà… bây giờ tổng giám đốc Trương cũng bị chúng bạn xa lánh nhỉ, em nghĩtrong lòng anh còn thấy đau khổ hơn em gấp trăm lần, dù sao anh cũng từng có được tất cả mọi thứ.”
Cô ta nói những điều này, Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn cô ta.
Ánh nhìn không có một chút tình cảm nào.
Lúc này bọn họ giống như hai kẻ thù lạnh lùng, chỉ mong sao xiên chết đối phương… nhưng đàn ông chung quy vần tuyệt tình hơn phụ nữ nhiều, Trương Sùng Quang tới đây một chuyến chắc chắn là muốn giải quyết sạch chuyện này.
Anh ngửa đầu phun một làn khói.
Trong làn khói xám đó, anh hờ hững nói: “Rời khỏi thành phố B rồi về quê của cô đi, tôi sẽ sắp xếp một người kết hôn với cô, Tống Vận… đây là sự khoan dung lớn nhất mà tôi dành cho cô.”
Tống Vận ngẩn ra: “Anh bảo tôi kết hôn với người khác?”
Trương Sùng Quang dập mấu thuốc, rồi đứng dậy: “Tôi sang đây một chuyến đã là tận tình tận nghĩa rồi, Tống Vận, đừng thách thức nhẫn nại của tôi! Thư ký Tân sẽ đặt vé xe giúp cô.”
Nói xong anh đi luôn, không thèm ngoảnh đầu lại.
Lúc mở cửa, Tống Vận ở sau anh cuồng loạn nói: “Trương Sùng Quang, anh không thích tôi, vậy tại sao lúc đầu anh còn tiếp nhận tôi?”
Anh dừng một lát rồi cười nhạt nói: “Chỉ có thể chứng tỏ cô không hiểu đàn ông!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: