Hoắc Tây hơi thở rối loạn. Đăng kí kết hôn... Trương Sùng Quang, muốn kết hôn với cô?
Tình hình hiện tại của bọn họ, không có điều kiện nào thích hợp để kết hôn, vì sao anh lại lựa chọn kết hôn với cô lúc này?
Đại khái là nhìn ra nghỉ ngờ của cô, Trương Sùng Quang nắm tay lái, nhìn về phía trước, một hồi lâu mới lạnh nhạt mở miệng: “Tôi là người bảo thủ, nếu muốn sinh con, vẫn là có danh phận thì tốt hơn!”
Miên Miên trông mong nhìn bọn họ.
Bố muốn cùng mẹ, để sinh thêm một đứa bé, nhưng bọn họ không có đứa bé như mình.
Họ chưa kết hôn à?
Miên Miên rất mất mát.
Đương sự nam nữ cũng không phát hiện tâm tình của cô bé, còn đang rối rắm Trương Sùng Quang có phải thật sự bảo thủ hay không, Hoắc Tây mím môi: “Anh vẫn còn kiện tôi à?”
Trương Sùng Quang rũ mắt: “Không muốn nhận cũng được, hai đứa nhỏ đều thuộc về tôi!”
Dứt lời, ánh mắt anh nhìn thẳng vào gương chiếu hậu.
Anh nhìn bình tĩnh, không nhìn ra chút căng thẳng nào, nhưng ngón tay anh rơi trên tay lái lại dùng sức đến trắng bệch.
Hoắc Tây nghĩ: Cô ấy cần suy nghĩ.
Nhưng Trương Sùng Quang cũng không cho cô thời gian, anh lắng lặng nhìn cô, chờ quyết định của cô.
Môi Hoắc Tây khế nhúc nhích. Anh có chút mỉa mai hỏi: “Sao, còn muốn thương lượng với Bạch Khởi?”
Hiểu lầm của anh, Hoắc Tây không phản bác được, cô cũng không cho phép mình giải thích với anh.
Cô quay mặt đi nói nhỏ: “Lái xe đi!”
Ba chữ này, giống như cô thỏa hiệp với anh... hoặc có lẽ là thỏa hiệp với quan hệ của bọn họ.
Trương Sùng Quang không nói gì. Đường hàm dưới của anh siết chặt, nhấn ga khởi động xe.
Bầu không khí vi diệu, Miên Miên ôm một con cừu non, trông mong nhìn bọn họ.
Lúc đèn đỏ, Trương Sùng Quang hơi nghiêng đầu, giọng nói rất dịu dàng: “Nếu lạnh, bố mở hệ thống sưởi.”
Miên Miên nhỏ giọng nói không lạnh.
Trương Sùng Quang đưa chiếc áo khoác mỏng trên lưng ghế da cho Hoắc Tây, đôi mắt đen nhìn cô: “Khoác thêm cho con bé.”
Lúc Hoắc Tây nhận lấy, không cẩn thận đụng phải ngón tay của anh. Ấm áp. Lúc đưa đi, anh dừng lại, ánh mắt tiếp xúc không khí lại càng vi diệu.
Miên Miên còn nhỏ, không hiểu những thứ này, chỉ cảm thấy áo khoác của bố mặc ấm áp lại thoải mái, bố nấu cơm cũng ngon, bố còn đẹp trai.
Miên Miên thích bố!
Đèn xanh sáng lên, Trương Sùng Quang lại khởi động xe, không đến nửa giờ đã lái xe đến cục dân chính.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: