Hoắc Tây hiểu ý của anh ta.
Cô thấp giọng nói: “Tôi biết người này, có chút quan hệ với Doãn Tư.”
Chuyện Doãn Tư và thư ký An, Trương Sùng Quang cũng có nghe thấy, nhưng cũng chỉ là nghe thấy, không biết được chỉ tiết như Hoắc Tây, nhưng cũng biết không ít.
Chủ yếu là lão Triệu nhiều chuyện!
Hoắc Tây đã nói như vậy, trong lòng anh ta hiểu rõ, không hề ăn dấm chua nữa.
Một lát sau, phục vụ đưa thức ăn tới.
Bình thường Trương Sùng Quang rất quen với Miên Miên, nhưng trong nhà hàng cao cấp, anh ấy rất kiên nhẫn dạy Miên Miên học cách dùng dao nĩa, người bố trẻ tuổi thấp giọng: “Cố gắng đừng phát ra âm thanh, như vậy không lịch sự.”
Miên Miên ngoan ngoãn ồ một tiếng.
Sau đó cô bé trẻ con nói: “Vậy sau này buổi tối bố cũng đừng la to nữa, Miên Miên phải ngủ, ba cũng không lịch sự.”
Trương Sùng Quang: La to?
Miên Miên vểnh cái miệng nhỏ nhắn: “Bố nói thoải mái muốn chết!”
Trương Sùng Quang:...
Hoắc Tây quả thực không có mặt mũi nhìn người khác, cũng may lúc này người tới ăn cơm dường như là người nước ngoài, nghe không hiểu tiếng Trung lắm, đương nhiên, ngoại trừ quản lý và phục vụ nhà hàng.
Mấy người phục vụ đều nghe thấy!
Hoắc Tây và Trương Sùng Quang xem như là ông chủ nhỏ của nhà hàng, đương nhiên không ai dám biểu hiện ra ngoài, trừ phi không muốn làm việc, cũng khó trách nam chính của sự kiện vẫn phong độ nhẹ nhàng: “Sau này bố sẽ chú ý.”
Miên Miên tỏ vẻ hài lòng.
Người nho nhỏ, chuyên tâm dùng nĩa nhỏ xiên một miếng thịt bò bít tết mềm mại.
Hương vị rất hợp khẩu vị của cô.
Giọng nói siêu cấp đời thứ tư của Nhà họ Hoắc giòn tan: “Bố, lần sau con còn muốn ăn cái này! Bố mua chỗ này đi.”
Hoắc Thiệu Đình thường nói những lời này. Chỉ cần là Miên Miên coi trọng, mual Cho dù Miên Miên muốn Hoàn Cầu Ảnh Thành, Hoắc Thiệu Đình cũng không chút do dự kêu Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư cố gắng nhiều hơn, sớm ngày mua lại, Miên Miên thích chơi mà!
Lúc này chỉ là một nhà hàng nhỏ.
Trương Sùng Quang nghe xong thì biết là do Hoắc Thiệu Đình ảnh hưởng, anh ấy liếc mắt nhìn Hoắc Tây, sau đó cười cười: “Bố quá nuông chiều Miên Miên rồi!”
Hoắc Tây mỉm cười. Cô nói với Miên Miên: “Nhà hàng này là của bà ngoại, không cần mual”
Miên Miên mở to hai mắt đen bóng: “Vậy sau này mỗi ngày Miên Miên đều có thể tới ăn sao? Miên Miên còn muốn học nấu đồ ăn ngon như vậy.”
Trương Sùng Quang và Hoắc Tây sửng sốt. Chí hướng của đứa bé này thật lớn!
Trương Sùng Quang vỗ trán nói: “Cũng không có gì không hay, con bé thích là tốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: