Anh áp sát Lục u, dường như giây tiếp theo sẽ kết hợp với cô.
Cô giật thót.
Cô sợ làm tổn thương đứa bé, vội vàng lấy tay đấy vai anh, giải thích: “Anh ta thật sự chỉ đến đây đưa đồ. Đây cũng là lần cuối cùng em gặp anh ta. Diệp Bạch, em không thích anh ta, nếu em thích anh ta, hiện tại em và anh ta…”
“Hiện tại em và anh ta đã ở bên nhau rồi, có đúng không?”
Giọng Diệp Bạch trầm một cách khác thường.
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, như thế muốn nhìn rõ hết tim gan của cô vậy.
Lục u khẽ run.
Cô lúng túng từ từ khép lại vạt áo tắm, suy nghĩ nên nói chuyện mang thai cho Diệp Bạch như thế nào.
Nếu nói lúc này, chắc chắn anh sẽ nghi ngờ.
Thế nhưng, nếu như không nói, cô sợ hiềm khích giữa họ sẽ ngày càng lớn. Họ trải qua bao khó khăn mới có thế ở bên nhau, cô không muốn họ bỏ lỡ nhau, chỉ còn lại tiếc nuối.
Ánh đèn vàng khiến khuôn mặt cô hơi tái
nhợt.
Cô bổng ngước mắt chăm chú nhìn Diệp Bạch, quyết định nói ra hết những lời còn ngập ngừng. Cô khẽ khàng nói bên tai anh, nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy được nhưng lại khiến anh chấn động. Cô nói: “Diệp Bạch, em có thai ròi!”
Diệp Bạch chăm chăm nhìn cô.
Lục u biết anh đang nghĩ gì, cô sốt ruột vội vàng nói thêm: “Là con của anh! Thật đó!”
Diệp Bạch không lên tiếng.
Bác sĩ kiểm tra cho anh là bác sĩ quen mấy đời với gia đình anh, là tiến sĩy khoa nổi tiếng, không thể nào chấn đoán sai được.
Như vậy người sai chỉ có thế Lục U!
Ánh mắt nghi ngờ của anh khiến con tim Lục u chết lặng.
Anh không tin cô. Đối với anh, một tờ giấy lạnh lẽo còn đáng tin hơn cả lời cô nói. Không lẽ anh nghi ngờ đây là con của… Chương Bách Ngôn?
Một cái ôm, cộng thêm việc cô mang thai.
Trong lòng Diệp Bạch, cô đã bị kết án tử vì tội không chung thủy, anh nghĩ cô là loại phụ nữ như vậy sao?
Sau sự im lặng kéo dài, Lục u khẽ hỏi: “Anh không tin em sao?”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: