Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói không biết xấu hổ như vậy, Lục Huân không muốn để ý tới.

Cô nghiêng người, nằm trên gối trắng như tuyết, sau lưng là thân thể nóng bỏng của Lục Thước.

Cô biết anh muốn, nhưng là cô cũng không to gan đến mức làm loại chuyện này ở trong nhà anh, chỉ là ban đêm thân thể của anh lại càng nóng hơn, vừa chạm đã bỏng tay.

Lục Huân nằm đối mặt với anh.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn đi toilet một chút không?”

“Em đau lòng?”

Anh kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô qua, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó duỗi tay che lại hai mắt cô: “Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Lục Huân không nghĩ nhiều, cô gối lên vai anh, qua hồi lâu mới ngủ.

Trời còn chưa sáng Lục Thước đã thức cô dậy.

“Làm sao thế?” Lục Huân xoa hai mắt: “Còn sớm mài”

Lục Thước xuống giường mặc quần áo.

Tối hôm qua anh tắm rửa xong thì để trần thân trên rồi ngủ, lúc này anh đang đứng dưới giường mặc quần dài áo sơ mi, dáng người thon dài rắn chắc đến mức Lục Huân không dám nhìn thẳng.

Lục Thước kéo khóa quần, đi tới bên giường rồi khom lưng, hai tay chống bên giường.

Anh nhéo cái mũi cô, thân mật nói: “Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ, cả nhà đều phải dậy sớm đi thắp hương! Theo thường lệ thì bữa sáng là bố anh làm, lúc này hẳn là Lục U cũng đã dậy rồi.”

Lục Huân căn bản là không biết.

Cô khẩn trương đến mức luống cuống tay chân, lại nhỏ giọng hỏi anh: “Em ở đây có thuận tiện không?”

Lục Thước cười khẽ: “Đều đã ngủ trên giường anh rồi, còn hỏi có thuận tiện hay không?”

Khuôn mặt Lục Huân ửng đỏ yên lặng mặc quần áo, sau khi mặc áo len vào, sợi tóc đen nhánh cuộn trong áo len, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, Lục Thước nhìn động tâm, bất giác đi lên hôn một cái, dịu dàng nói: “Anh đi ra ngoài hỗ trợ trước! Em rửa mặt xong thì ra ngoài sau nhé.”

Lục Huân gật đầu.

Lục Thước lại cười cười với cô rồi đi ra ngoài.

Sau khi anh rời đi , Lục Huân lập tức đi rửa mặt, tuy rằng cô vô cùng khẩn trương và luống cuống tay chân, nhưng trong lòng cô thỏa mãn không nói nên lời... Có cái gì quan trọng hơn so với ở cùng một chỗ với người mình thích chứ?

Lục Huân rửa mặt xong thì đi ra ngoài.

Phía chân trời đã sáng trưng, nhà họ Lục lặng lẽ thức tỉnh, toả sáng sức sống mới.

Trong phòng bếp rất náo nhiệt.

Lục Khiêm tự mình làm bữa sáng, Tiểu Lục U đang giúp đỡ, cô bé cũng làm không được chuyện gì, chỉ là cô bé thích vây quanh bố thôi, dáng vẻ như cô bé dính mẹ vậy.

Lục Thước cũng sẽ làm việc, anh cũng hỗ trợ.

Lục Huân gọi người.

Lục Khiêm nâng mắt nhìn cô, biểu tình vô cùng ôn hòa: “Tiểu Huân rời giường rồi?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK