Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm nằm lẩm bẩm bên tai cô: “Chú Lục của em cũng không còn mấy năm khỏe mạnh nữa đâu, nghe lời, nhé?”

Minh Châu bị ông bắt nạt đến mức khóc mà không được khóc. Ông khốn nạn thật! Ông cố ý! Dù ông có già bảy tám mươi tuổi vẫn có thể bắt nạt cô đến chết...

Lão già khốn nạn!

Lục Khiêm làm xong thì cất đồ đi, chỉnh trang lại quần áo để đi đón con trai. Minh Châu tức giận đá ông một cái.

Lục Khiêm cười nhẹ bắt được chân cô, mặc quần áo cho cô rồi vui vẻ hôn cô một cái: “Em mệt thì nghỉ ngơi một lúc đi, tối về anh lại hầu hạ eml”

Minh Châu nằm trên ghế sofa không muốn nhúc nhích.

Lục Khiêm lái xe đi đón con trai Tiểu Lục Thước vừa lên xe đã nhận ra tâm trạng của bố cực kỳ tốt, cái miệng nhỏ của cậu bé mấp máy.

Tâm trạng của Lục Khiêm thật sự rất tốt.

Sau 10 phút đi xe, ông dừng xe ven đường.

Bên kia đường có một cửa hàng trà sữa rất nổi tiếng, còn có bánh ngọt Hồng Kông, Lục Khiêm tháo đai an toàn: “Bố dẫn con đi mua trà sữa, tiện mua cho mẹ một cốc, bây giờ cô đang tức giận, bố phải dỗ dành cô!”

Tiểu Lục Thước xuống xe.

Đóng cửa xe, cậu bé ngẩng đầu: “Mẹ tức giận, sao bố lại vui như vậy?”

Lục Khiêm sờ đầu cậu bé.

“Con trai ngốc, con lớn lên rồi sẽ hiểu thôi!”

Tiểu Lục Thước nhớ đến vài chuyện cậu bé lén nhìn được vào ban đêm, bố ấn mẹ, hôn mẹ đến khóc lên.

Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng. Hơi kỳ quái.

Lục Khiêm nghe người ta nói là Minh Châu đã dẫn cậu bé đi mua trà sữa nên hôm nay cố tình đưa con trai đi mua.

Người xếp hàng rất đông, ông ôm Tiểu Lục Thước.

Tiểu Lục Thước càng không tự nhiên, cậu bé đã là một cậu nhóc nửa gần lớn, cao 120 cm rồi mà còn bị bố ôm, ngượng quá.

Nhưng cậu bé lại không nỡ xuống, cứ kỳ quái như vậy.

Lục Khiêm mua mấy cốc, lúc lên xe ông nhìn Tiểu Lục Thước từ gương chiếu hậu: “Sao con không uống?”

Tiểu Lục Thước ôm trà sữa. Hơn nửa ngày sau mới nói: “Con muốn uống với mẹ.”

Mắt Lục Khiêm hơi ướt, nhưng rất nhanh sau đó ông đã đè nén lại, không để con trai nhìn thấy.

Xe lái vào biệt thự.

Lúc Lục Khiêm xuống xe, cứ tưởng là Minh Châu vẫn đang ở trên tầng tức giận.

Nhưng vừa mới xuống xe ông đã ngửi thấy mùi thơm.

Ông cười, chắc bà cụ lại đang nấu bữa tối, mùi vị kia ông đã quen lắm rồi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK