An Nhiên cũng yên tâm hơn, lúc ra khỏi nhà hàng, Hoắc Doãn Tư đã lái xe tới đợi ở cửa nhà hàng rồi.
Lý Tư Ỷ nhìn anh ấy: "Anh tới bao lâu rồi?"
Hoäc Doãn Tư hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt đẹp trai vẫn mang vẻ lạnh lùng đó, giọng điệu cũng bình thản: "Tôi tới được nửa tiếng rồi, nhưng An Nhiên bảo các cô cần thời gian riêng của con gái, nên tôi không quấy rầy nữa."
Lý Tư Ỷ: "Nghe có vẻ anh khá phong độ đấy nhỉ." "Rõ ràng!"
Ý của Hoắc Doãn Tư và An Nhiên là muốn chở Lý Tư Ỷ về, Lý Tư Ỷ không chịu: "Tôi tự bắt xe cũng được, An Nhiên đang mang thai, anh đưa cô ấy về sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cô ấy rút từ trong túi ra một cái hộp: "Quà nè! Tôi muốn làm mẹ nuôi!"
An Nhiên cũng không khách sáo với cô ấy, An Nhiên cầm món quà: "Làm gì có cô gái trẻ nào đi làm mẹ nuôi cơ chứ, cô phải kiếm được nửa còn lại, rồi hãng làm chức mẹ nuôi này."
Lý Tư Ỷ nhăn mũi.
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ, anh ấy mở cửa xe cho An Nhiên lên xe, sau khi đóng cửa lại, anh ấy đi vòng sang bên kia, nhưng không vội lái đi mà nhìn theo bóng lưng Lý Tư Ÿ lên taxi, sau đó anh ấy cười khế xong nói: "Cho cô ấy làm mẹ nuôi cũng tốt!"
An Nhiên: "Có gì tốt?"
Hoắc Doãn Tư tựa lưng lên ghế da thật, nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Em nghĩ xem, cô ấy làm mẹ nuôi thì sau này chồng cô ấy sẽ là bố nuôi! Anh thấy tám mươi phần trăm là sau này Cố Vân Phàm sẽ là tên công tử Bạc Liêu đó, thế thì Cố Vân Phàm sẽ bằng vai với chúng ta, còn thấp hơn bố mẹ anh một vế... nghĩ đến cảnh sau này gia đình tụ họp, thú vị đấy!"
An Nhiên yên lặng nhìn anh ấy.
Một lát sau, cô ấy nghiêng người ôm mặt anh ấy, hôn lên môi anh ấy rồi rì rầm: "Anh hư quá! Hoắc Doãn Tư, trước đây anh cũng bắt nạt em như này, sao lúc đó em lại phải lòng anh cơ chứ! Lúc làm thư ký của anh, rõ ràng em không cần kỹ càng trong việc nhà như thế, nhưng em cứ hầu hạ anh như một nữ đầy tớ vậy, nghĩ lại hồi đó em ngốc quá."
Hoắc Doãn Tư cảm thấy tốt vô cùng.
Anh cũng hôn cô ấy một cái, anhI"
¡ cười nhẹ: "Thế chứng tỏ lúc đó em có ý đồ với
An Nhiên không phủ nhận: "Đúng! Em có ý đồ với tổng giám đốc Hoắc dấy!"
Hoắc Doãn Tư khá là rộng lượng: "Không so đo với eml ... Phải rồi, anh chưa ăn cơm tối, anh còn đang đói bụng đây này, chúng ta đi ăn chút gì đó đi?"
Anh ấy tưởng An Nhiên sẽ không đồng ý, vì cô đã ăn rồi.
Không ngờ, An Nhiên lại rất sảng khoái nói: "Được! Dù sao vẫn còn sớm! Anh muốn ăn gì?"
Hoắc Doãn Tư thấy cô ấy hiền thục, thưởng cho cô ấy một cái hôn.
Sau đó bọn họ vẫn về biệt thự, Hoắc Doãn Tư tự nấu cho mình một bát mỳ hải sản, mùi thơm làm hai đứa trẻ đều thèm ăn vô cùng, cuối cùng anh ấy cũng làm cho chúng hai bát.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: