Kế từ ngày đó, Hoắc Tây không nói nửa lời với anh.
Ban ngày cô gần như chỉ ở cùng Miên Miên, ban đêm cô không thế tránh khỏi phải đối diện với Trương Sùng Quang… Anh biết cô đang tức giận, sợ cô chán ghét, sợ cô phản cảm nên không ép buộc cô. Nhưng thỉnh thoảng anh lại muốn ôm cô, nhưng mỗi lần như vậy cô đều phản ứng rất mạnh, cô hoàn toàn cự tuyệt sự thân mật của anh.
Không có chút ấm áp nào trong ánh mắt khi cô nhìn anh.
Ánh mắt đó khiến Trương Sùng Quang cảm thấy mình sai. Nhưng khi ở một mình, anh lại cảm thấy mình không sai, nếu không thì làm sao Hoắc Tây có thế còn ở bên cạnh anh.
Anh rất mong chờ sự ra đời của đứa trẻ này.
Anh cho rằng sinh ra một sinh mệnh nhỏ bé sẽ luôn khiến người phụ nữ vui vẻ.
Tháng sau họ chuyển đi, anh đưa Hoắc Tây và Miên Miên đến Melbourne. Nơi đây vẩn là một biệt thự sang trọng và hoành tráng, được trang bị nhân viên an ninh và bác sĩ chuyên nghiệp.
Trương Sùng Quang dường như dự định để
Hoắc Tây chờ sinh ở đây.
Buối chiều tà, ánh hoàng hôn tràn ngập bầu trời, từng đàn chim màu đen bay về phương Nam.
Hoắc Tây đứng một mình trước cửa sổ kính lớn, gió chiều thối thổi tung chiếc váy dài của cô, cảnh tượng này thật đẹp. Bộ quần áo trên người cô, tất cả đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày đều do Trương Sùng Quang sắp xếp, của Miên Miên cũng vậy… Nơi này giống như một cái lồng vàng mà anh cấn thận xây dựng, đầy đủ vật chất nhưng lại ngột ngạt.
Hoắc Tây thường nhớ về ngày xưa.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đến Trương Sùng Quang, nhưng cô thà nghĩ đến những điều tốt đẹp đó hơn là những chuyện xảy ra sau này… Đôi khi cô tự hỏi liệu năm đó anh kết hôn với Thấm Thanh Liên, chẳng phải những chuyện sau này đều sẽ không xảy ra nữa sao? Nếu vậy thì hẳn cô cũng sẽ sống tốt và vần là Hoắc Tây của ngày xưa.
Có tiếng ô tỏ ở bên ngoài.
Là Trương Sùng Quang đưa Miên Miên trở về từ bệnh viện. Anh lo lắng cho sức khỏe của Hoắc Tây nên không cho cô đi theo, anh thật ân cần dịu dàng khiến người ta cảm động.
Hoắc Tây nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, một lúc sau Miên Miên đi tới.
Cô bé ào vào vòng tay của cô.
Chỉ sau nửa ngày, cô bé đã nhớ mẹ rồi.
Hoắc Tây ngồi xốm xuống, tuy tâm trạng không tốt nhưng vẫn ở lại cùng Miên Miên nói chuyện một lúc lâu. Miên Miên cũng rất nhạy cảm, cô bé đoán được trong bụng mẹ mình có một đứa bé. Mặc dù cô bé không còn háo hức như trước đó nhưng cũng rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Cho nên Miên Miên chỉ nói chuyện với mẹ một lúc rồi về phòng làm bài tập.
Cánh cửa đóng lại, một lát sau lại mở ra, Trương Sùng Quang từ bên ngoài bước vào.
Anh đi đến trước ghế sofa, nửa cúi người trước mặt cô, đưa tay chạm vào bụng cô.
Hoắc Tây né tránh.
Nhưng Trương Sùng Quang không để tâm, thấp giọng nói: “Miên Miên hôm nay đi khám bệnh, bác sĩ nơi này nói có hy vọng chữa khỏi, em cứ yên tâm!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: