Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu bên kia là một bác sĩ của bệnh viện, anh ta nói với cô rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy tiếc nuối: "Bà Hoắc, ông Hoäc đã rời đi rồi! Anh ấy cầm giấy chứng nhận sở hữu, thẻ ngân hàng và hai bộ quần áo đi."

Cơ thể Ôn Noãn như bị rút hết sức lực, môi cô run run: “Còn gì nữa không?”

Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ông Hoắc để lại 4 cuốn nhật ký bên gối, cô còn cần nó không?"

"Tôi cần! Tôi sẽ đến lấy ngay!"

Ôn Noãn cúp điện thoại, máy móc lau nước mắt cho mình, nhưng vừa lau bên dưới, nước mắt bên trên lại tiếp tục chảy xuống.

Cô đi xuống tầng một, bảo tài xế ra cửa.

Dưới tầng, Hoäc Chấn Đông đang đứng, vẻ mặt ông có chút lo lắng nhưng phần nhiều là đau khổ.

Ông nhìn Ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước nó đã thi lấy bằng luật! Bác cũng mới biết nó đã lấy hộ chiếu và mua vé đi Mỹ. Chắc giờ nó lên máy bay rồi.”

Ôn Noãn im lặng rơi lệ.

Dù biết trước sẽ có ngày như vậy nhưng cô vẫn không kìm được nước mắt.

Hoắc Minh đã hoàn toàn quên mất...

Ký ức của anh quay trở lại năm năm trước, khi họ chưa gặp nhau.

Hoắc Minh rời đi, bay tới bầu trời mà anh hằng mong ước, quay trở lại với nghề luật sư yêu thích của anh.

Nhưng cô vẫn ở đây, Nhưng Hoắc Tây vẫn còn ở đây,

Khi họ gặp lại nhau, có phải anh sẽ coi họ như những người xa lạ, không yêu cũng không hận!

Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

Hoắc Chấn Đông cũng bật khóc.

Ông vỗ vai Ôn Noãn, trầm giọng nói: “Noãn Noãn, đừng khóc lâu, nếu không Hoắc Minh sẽ đau lòng! Đừng sợ, nó không sao đâu... nó sẽ quay về!”

Ôn Noãn vẫn còn run rẩy.

Dù cô đã chuẩn bị tâm lý mấy tháng nay nhưng khi ngày đó đến, cô vẫn đau khổ đến mức suy sụp!

Ôn Noãn đi chùa. Cô muốn gặp thầy Thanh Thủy.

Ngôi chùa này nằm ở lưng chừng núi, cô rất thành kính, dù mang thai bốn tháng vẫn đi bộ lên đến nơi.

Khi đến chùa, cô quỳ xuống và dâng hương lên Đức Phật.

Nhưng thầy Thanh Thủy không gặp cô.

Một tiểu sư phụ thanh tú bước ra, thay mặt thầy Thanh Thủy nói với cô: “Sư phụ nói năm đó ông đã nói với cô, phải chờ mây tan mới thấy trăng sáng.”

Tiểu sư phụ nói xong, lập tức chắp tay rời đi.

Ôn Noãn cúi đầu tiễn cậu, cô bái lạy hết một lượt Thần, Phật trong chùa, sau đó mới từ từ đi xuống núi.

Sau này mỗi ngày Hoắc Chấn Đông đều sẽ báo tin tức cho cô, trong vòng một tuần Hoắc Minh đã bay tới mấy nước... Ôn Noãn nhìn dấu chân của anh, thỉnh thoảng lại ngơ ngác.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK