Hoắc Minh đã dạy cho cậu ta một điều, người theo đuổi mà không có năng lực, là một loại gánh nặng đối với phụ nữ.
Cậu ta trở về lại nhà hàng.
Hoắc Minh nhìn theo bóng dáng cậu ta, bỗng cảm thấy Khương Duệ rất giống với mình của nhiều năm trước.
Cơm nước xong, mọi người lịch sự chào nhau ra về. Trên đường về nhà, Ôn Noãn vẫn không nói gì.
Hoắc Minh ngại Tiểu Hoắc Tây đang ở trên xe nên cũng không nói gì, chỉ dám nhịn xuống.
Khi xuống xe, Tiểu Hoắc Tây đã ngủ quên.
Hoắc Minh ôm nhóc con vào lòng rồi xuống xe, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng, Ôn Noãn đi sau anh.
Rốt cuộc cũng về đến phòng.
Hoắc Minh đặt cô bé xuống giường, Ôn Noãn thay ra bộ đồ ngủ thoải mái cho cô bé, sau đó cúi xuống lau tay chân cho bé con.
Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô từ phía sau, áp cơ thể vào tấm lưng thon gầy của cô: “Chúng ta nói chuyện nhé, được không?”
Ôn Noãn hơi xoay mặt lại: “Nói chuyện gì?” “Khương Duệt”
“Anh ghen rồi, Ôn Noãn àI”
Khi anh trở lại nhà hàng, Ôn Noãn và bạn gái của Khương Duệ vậy mà vẫn dừng ở mối quan hệ chỉ nói hai chữ “Xin chào.”, anh liền hiểu ra đây là sự bảo vệ thầm lặng của Ôn Noãn đối với Khương Duệ, mà Khương Duệ ít nhiều gì cũng có sự bảo vệ như vậy đối với cô.
Loại ăn ý này, khiến Hoắc Minh cảm thấy chua cực kỳ.
Anh chưa bao giờ là người che giấu cảm xúc của mình, cho nên quyết định nói thẳng với cô.
Ôn Noãn cười yếu ớt: “Đều là cuốn lịch cũ rồi, sao giờ anh còn nhắc lại làm gì? Dù gì tôi và cậu ấy cũng không thể có chuyện gì được.”
Hoắc Minh dán vào lưng cô, bàn tay không thành thật mà lần mò một lát.
Sau đó, cuối cùng anh vẫn bế cô về lại phòng ngủ chính.
Ôn Noãn sợ đánh thức Tiểu Hoắc Tây, chỉ ậm ờ nhượng bộ.
Khi vào đến phòng ngủ, Hoắc Minh đẩy cô xuống giường, đan mười ngón tay vào tay cô... hôn cô triền miên đắm đuối.
Hôn được một lúc lâu, Ôn Noãn liền quay mặt đi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng thở dốc bên tai cô: “Ôn Noãn, anh từng tự hỏi tại sao anh lại để ý Khương Duệ đến như vậy... Thậm chí anh còn chưa từng chú ý Cố Trường Khanh đến thế.”
Ôn Noãn nhìn anh: “Tại sao?”
Một tay Hoắc Minh đưa ra, dịu dàng vuốt ve những đường nét tinh xảo trên mặt cô, thấp giọng đáp: “Bởi vì cậu ta đối xử tốt với em! Không có người đàn ông nào đối xử tốt với em hơn cậu ta, chính vì như vậy, cho nên anh cực kỳ ghen ty với cậu tai”
Ôn Noãn tức đến bật cười.
“Hoắc Minh, đã vậy rồi anh còn không buông tha cho tôi?”
Anh nhìn cô chăm chú, nhìn một lúc lâu, sau đó mới khàn khàn nói: “Giờ em về rồi, nhưng lại như chưa từng trở về! Em là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, nhưng hình như chẳng phải vợ của anh... Ôn Noãn, anh thấy chưa đủi”
Ôn Noãn chân thành nói với anh: “Ngày mai em dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm thần!”
Hoắc Minh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, người có vấn đề là em, không phải anh!”
Anh cắn nhẹ vào phần da thịt mềm mại sau tai cô: “Anh chỉ muốn em muốn anh! Cũng giống như lúc trước, em thấy anh liền muốn làm những chuyện giống anh... Ôn Noấn, em có biết tại sao đã lâu như vậy chúng ta không sinh hoạt vợ chồng không, bởi vì em không muốn, trong mắt em chỉ có Hoắc Tây mà thôi, em mặc kệ anh trêu chọc đến mức nào, em chỉ chịu làm khi em muốn, chứ không phải muốn anh!”
Ôn Noãn không nói nên lời.
Hoắc Minh cởi thắt lưng, nhẹ nhàng siết quanh cổ tay cô.
Ôn Noãn ngây người: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”
Anh kéo cà vạt ra, hôn lên má cô, dịu dàng cười cười: “Không làm gì cả! Anh chỉ muốn em hoàn toàn tiếp nhận anh thôi!”
Sau đó, mắt cô bị bịt lại.
Cô không thể nhìn thấy gì cả, mọi giác quan đều bị khuếch đại...
Hoắc Minh hôn cô một lúc, quỳ gối bên cạnh cô, lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm, sau đó nhẹ nhàng đặt điện thoại lên gối.
“Anh để chế độ vòng lặp rồi!”
Ôn Noãn nghe được vài giây, khuôn mặt liền đỏ lựng lên!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A_zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: