Ôn Noãn đồng ý với Phương Nghiên.
Không ngờ tin tức này lại bị Hoắc Minh biết được, anh cố ý gọi điện thoại cho cô, nói: “Tổng Giám đốc Ôn độ lượng tới vậy sao?”
Ôn Noãn nghe vậy thì lập tức nổi giận.
Cô cố ý chặn họng anh: “Phương Nghiên có tiền, có địa vị, cô ấy sẽ không làm ra chuyện gì khiến mất cả chì lẫn
chài, tại sao tôi không thể hợp tác với cô ấy!”
Giọng Hoắc Minh rất trầm: “Ôn Noãn, em mà như vậy sẽ khiến anh cảm thấy em không quan tâm đến anh nữa!”
Anh và Phương Nghiên không có gì với nhau cả, nhưng dù sao cũng đã từng có tin đồn không tốt!
Ôn Noãn vậy mà lại hoàn toàn không quan tâm, còn muốn đi tham dự lễ ra mắt của cô gái kia...
Ôn Noãn trầm mặc một lát rồi lên tiếng: “Hoắc Minh, tôi đã nói rồi, chúng ta đều cần phải có cuộc sống riêng của mình! Điều tôi muốn rất đơn giản, chỉ là một cuộc sống bình thường và bọn trẻ có thể bình an! Tôi cảm thấy rời khỏi anh, những chuyện đó đều trở nên vô cùng đơn giản.”
Cô dứt lời, Hoắc Minh im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, anh cúp điện thoại.
Trên thực tế, cô đã chọn Phương Nghiên cho dự án cao cấp kia từ sớm, nhưng cũng như cô đã nói, Phương Nghiên cần chứng minh giá trị thị trường của mình thì mới có thể lấy
được thân phận người phát ngôn lần này.
Vì chuyện này mà cô và Hoắc Minh lại mâu thuẫn với nhau.
Một tuần anh đến thăm bọn trẻ hai lần, vậy nhưng hai người lại cố ý vô tình mà bỏ qua nhau.
Thứ bảy, Ôn Noãn đưa hai đứa trẻ đến nhà họ Hoắc.
Tối hôm qua Lục Khiêm đến đây, nói muốn gặp bọn trẻ, Hoắc Chấn Đông lại nói nhân dịp này để cả nhà sum họp ăn một bữa cơm.
Xe của Ôn Noãn vừa tới.
Tiểu Hoắc Tây đã được bà Hoắc đưa đi chơi, Hoắc Chấn Đông ôm lấy Doãn Tư cười vui vẻ.
Ôn Noãn lên tầng, gặp Lục Khiêm ở hành lang trên tầng hai.
Rõ ràng Lục Khiêm đã ngủ qua đêm ở đây, áo sơ mi không cài ba nút trên cùng, vạt áo cũng không được nhét vào cạp quần.
Nhìn kiểu gì cũng thấy là vừa làm chuyện đó với phụ nữ!
Ôn Noãn nhìn ra phía sau ông, là phòng của Minh Châu.
Cô nhìn lại Lục Khiêm: “Cậu, cậu với Minh Châu làm hòa rồi ạ?”
Biểu cảm của Lục Khiêm hơi tế nhị...
Hai người vẫn chưa quay lại. Tối qua Hoắc Minh Châu vừa về đến nhà liền trốn trong phòng khóc, vừa nhìn đã thấy là do chuyện tình cảm không thuận buồm xuôi gió, ông liền tới an ủi...
Kết quả, lau súng cướp cò!
Lại nói thêm, Lục Khiêm cũng đã lâu rồi không làm chuyện đó, hai người họ lại có vô số lần kinh nghiệm với nhau...
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: