Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Hoắc Tây không đáp lại, hành lang bệnh viện nhỏ dài trống trải, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn cực kỳ trong trẻo.

Rõ ràng là cô mặc áo bành tô, nhưng cơ thế vẩn rất lạnh.

Cô còn nhớ rõ đêm đó, khi cô mang Bạch Khởi về, cậu ta cứ ôm cô không chịu buông tay.

Cậu ta coi cô như sự cứu rỗi.

Nhưng, ai sẽ cứu rỗi cô đây, Hoắc Tây khẽ dựa người vào tường trên lối đi nhỏ.

Cô buồn phiền châm một điếu thuốc lá nhỏ, đổm lửa lắng lặng cháy.

Phía trước có người đi tới, là trợ lý Tiểu Hồng

của Bạch Khởi, mắt cô đỏ hoe nhìn người đi tới.

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Chăm sóc tốt cho cậu ấy! Tim cho cậu ấy một bác sĩ tâm lý…Không, để tôi tìm cho cậu ấy! Ngày mai tôi sẽ cử người đến, tiến hành can thiệp tâm lý cho Bạch Khởi.”

Tiếu Hồng lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, vô dụng thôi!”

Hoắc Tây sửng sốt.

Tiếu Hồng nhỏ giọng khóc lên: “Bạch Khởi mắc bệnh bạch cầu cấp tính, bác sĩ nói bệnh tình rất xấu, rất có thế sẽ không qua khỏi mùa hè này!”

Hoắc Tây ngáy người.

Bệnh bạch cầu, sống không qua mùa hè.

Cô chống vào vách tường màu trắng, cảm thấy trời đất đang quay cuồng.

Lúc lâu sau cô mới đứng vững: “Đã mời những chuyên gia tốt nhất trong và ngoài nước chưa?”

Tiếu Hồng lắc đầu: “Cậu ấy không cho nói, cũng không cho tôi nói với cô.”

Khóe mắt Hoắc Tây ửng đỏ, cô vỗ vỗ vai Tiểu Hồng rồi quay trở lại phòng bệnh.

Bạch Khởi vẫn đang nhìn ra ngoài cửa số.

Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì!

Hoắc Tây cởi bỏ áo bành tô thay dép lê đi

vào, gõ vào đầu cậu ta: “vẫn còn giận tôi à! Ăn cơm, không ăn tôi sẽ nhét vào miệng cho cậu ăn!”

Nói xong, cô đi hâm nóng cơm.

Lò vi sóng hoạt động, âm thanh rất nhỏ, phòng bệnh rất im lặng.

Bạch Khởi nói nhỏ: “Chị đã biết?”

“Biết cái gì?” Hoắc Tây nghẹn ngào nói: “Đừng nghĩ là tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu! Con nít học người lớn làm trò theo dõi, lông mọc còn chưa đủ thì cũng vô dụng thôi.”

Bạch Khởi im lặng, một lát sau mới nói: “Tôi không cần chị thương cảm! Tôi không cần bởi vì tôi có bệnh nên chị mới ở lại với tôi. Tôi nghĩ kĩ rồi, nếu chị thật sự thích anh ta, vậy chị cứ ở cùng với anh ta đi!”

ít nhất người đàn ông kia còn khỏe mạnh.

ít nhất người đàn ông kia cũng hiếu chị.

Bọn họ lớn lên với nhau, người đàn ông kia cũng đủ mạnh mẽ, có thể cho chị thứ chị muốn.

Mà cậu, từ cơ thế đến tâm lý, đều tàn tạ không thể chịu nối.

Cậu ta muốn giam cầm cô, thật là mơ mộng hão huyền!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK