Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa là nhân viên phục vụ của khách sạn.

Thấy Chương Bách Ngôn ra mở cửa, nhân viên phục vụ cung kính nói: “Anh Chương, đây là thuốc anh mua mười phút trước, mời anh kiểm tra và nhận hàng.”

Chương Bách Ngôn nhận lấy túi giấy, mở ra quan sát một lúc, chắc chắn không có gì nhầm lẫn, liền cho thêm tiền tip.

Anh đóng cửa, xoay người lại, Lục u đã mặc lại chiếc váy dự tiệc mà cô mặc lúc đến, chiếc váy hơi nhăn nheo, hơn nữa cũng không phù hợp mặc lúc mới sáng sớm, cô cụp mắt, nói: “Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm, chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra.”

Nói xong, cô đi lướt qua anh định rời đi.

Thế nhưng chương Bách Ngôn lại đưa tay chặn cô lại, giọng anh rất trầm: “Đợi một chút.”

Lục u quay lại đối diện với anh.

Một khoảng im lặng trôi qua, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Lục u, quan hệ giữ hai bên gia đình của chúng ta cô cũng hiểu rõ đúng chứ? Chuyện nam nữ hoan ái này thực sự rất bình thường, nhưng nếu thành quả tạo ra một đứa trẻ, câu chuyện có

thế sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều… Ai cũng không muốn hi sinh một sinh mạng nhỏ vô tội, đúng không?”

Những lời này thực sự rất tàn nhẫn.

Hơn nữa khi anh nói ra những lời này, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Lục u, giống như muốn quan sát phản ứng của cô.

Quả nhiên, anh thắng!

Môi Lục u bắt đầu run rẩy, thân thể cũng vậy, hồi lâu sau cô mới đè nén cảm xúc của mình xuống, nói: “Vậy nên, Chương Bách Ngôn, anh mua thuốc, ý của anh là để tôi uống thuốc tránh thai sau khi xong việc, đúng chứ?”

“Đúng vậy! chỉ đế đề phòng thôi…”

Chương Bách Ngôn nói xong liền cầm túi đi đến trước bàn trà, anh cầm chai nước khoáng, vặn nắp ra đưa cho cô, viên thuốc nhỏ kia cũng được lấy ra khỏi bao bì.

Lúc này, sự chu đáo của anh lại biến thành tàn nhẫn.

Lục u nhìn viên thuốc nhỏ bé kia lại nhớ tới đứa con đã mất của mình, thế nhưng Chương Bách Ngôn không biết… Anh đang ép cô uổng thuốc, chính bởi vì không cho phép cô được mang thai.

Thế nhưng bác sĩ đã nói rồi, cô rất khó mang

thai thêm lần nữa.

Cô không trách anh về chuyện kia, bởi vì anh không biết, cũng bởi vì bản thân cô còn trẻ tuổi ngu ngốc.

Thế nhưng, trong hoàn cảnh lúc này, cô vần có một loại cảm giác muốn giết người.

Sắc mặt Lục u trắng bệch như tờ giấy, cô dùng hết toàn bộ sức lực mới có thế đứng vững, thậm chí cô còn cho anh một nụ cười vô cùng hoảng hốt, cô nói với anh: “Tôi đang ở trong kỳ an toàn, sẽ không mang thai.”

Đôi mắt Chương Bách Ngôn tối đen như mực.

Anh tiến vài bước về phía cô, dừng lại, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng: “vẫn phải chắc chắn hơn một chút, cô nói có đúng không, cô Lục?”

Môi Lục u run rấy, ra sức trừng mắt với anh.

Một lúc lâu sau, cô nở nụ cười, cười đến mức châm chọc tự giễu: “Chương Bách Ngôn, anh lo lắng rất đúng! Lỡ như có thai… Sẽ không tốt lắm!”

Cô nói xong, không do dữ nữa, nhận lấy viên thuốc nhỏ từ trong tay anh, thế nhưng cô không nhận lấy chai nước khoáng.

Cô nuốt thẳng viên thuốc nhỏ xuống, khi trôi xuống cố họng có cảm giác khô khốc, thậm chí còn hơi đau đớn… Thế nhưng Lục u không quan

tâm tới những thứ đó, cô vẫn nhìn anh chằm chằm.

Dù mọi thứ trước mắt đều đã trở nên mơ hồ, cô vẫn có thể nhìn rõ dáng vẻ của anh khi ép cô uổng thuốc.

Viên thuốc trôi xuống dạ dày, một cơn bỏng rát xông lên, thế nhưng cô vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên mặt, hỏi anh: “Anh Chương còn vấn đề gì nữa không? Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK