Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nghĩ lại về tuổi tác của mấy người phụ nữ ngồi trong phòng...

Cô gái nhỏ vô cùng uất ức.

Mấy người đàn ông kia toàn mang người tình tới, Lục Khiêm lại dắt cô theo.

Đôi mắt cô đỏ lên, trừng mắt nhìn Lục Khiêm.

Lục Khiêm còn đang chậm rãi hút thuốc, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn tỏ vẻ tao nhã nay lại nhiều thêm cảm giác sâu không lường trước của đàn ông trưởng thành...

Hoắc Minh Châu tức giận đến mức đá ông một cái.

Ban đầu cô còn nghĩ rằng chú Lục là một người vô cùng chính trực ấy chứ!

Lục Khiêm kẹp thuốc lá, một tay nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy cổ tay của cô, hạ giọng: “Đã nghe trộm rồi còn trút giận lên tôi là thế nào?”

Cô vẫn là trừng ông: Rõ ràng chú biết.

Thế nhưng.. Thế nhưng lúc cô bị ông cầm tay, những chỗ ấy lại dần dần trở nên tê dại.

Lục Khiêm dập thuốc, chuẩn bị đưa cô rời đi.

Đúng lúc này cặp đôi bên trong đã xong xuôi, tốc độ kéo quần nhanh đến mức đáng sợ, chỉ trong chốc lát đã bước ra ngoài, còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Chờ bữa tiệc kết thúc thì tới khách sạn đi! Chỉ chốc lát sao mà đủi”

Hoắc Minh Châu hoảng hồn...

Vài giây sau bọn họ đi tới là sẽ biết hai người đang nghe trộm.

Ánh mắt Lục Khiêm trở nên thâm trầm.

Bỗng dưng ông ôm lấy vòng eo của cô, kéo cô vào trong nhà vệ sinh nữ.

Cánh cửa đóng sầm một tiếng...

Trái tim của Minh Châu đập thình thịch, sau đó nhìn quanh bốn phía, cắn môi: “Đi ra ngoài lỡ bị người thấy thì làm sao bây giờ?”

Lục Khiêm ấn cô lên ván cửa.

Đứa ngốc ngày căn bản không hề nhận ra được nguy hiểm...

Lục Khiêm cúi đầu, gương mặt trắng trẻo thon gầy cọ phía sau tai cô, nghẹn giọng hỏi: “Cháu sợ người khác hiểu lầm?”

Cô ngây thơ gật đầu. Lục Khiêm cười nhẹ, thật ra dù bị người khác nhìn thấy cũng chẳng sao cả, chuyện xảy ra trong căn phòng này

cũng không khiến người nào bất ngờ.

Ông mới uống rượu xong, cảm thấy vật nhỏ ông đang ôm trong lòng cực kỳ mềm mại.

Thân thể cọ xát vào nhau, Hoắc Minh Châu hô hấp cực kỳ dồn dập.

Cô không dám lộn xộn, chỉ cần phập phồng ngực một chút là sẽ dán sát vào người ông hơn, hơn nữa khi dựa sát vào như vậy cô mới phát hiện ông cũng không thon gầy như trong tưởng tượng của cô. Ông không cường tráng nhưng toàn bộ cơ thể lại là cơ bắp dẻo dai.

Ấm áp, dính chặt vào người cô.

Lục Khiêm cũng không phải trai tơ không hiểu phụ nữ, ông cảm nhận được sự bất an của cô, nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của cô.

“Sợ sao?”

Hoắc Minh Châu nức nở một tiếng.

Lục Khiêm đưa tay nâng mặt cô lên, thấp giọng nói: “Gọi tôi một tiếng chú Lục thì chúng ta sẽ lập tức ra ngoài.”

“Chú... Chú Lục.”

Lúc cô nói hai chữ này, giọng nói như tan thành từng mảnh nhỏ, bờ môi run run, hai chân cũng sắp đứng không nổi nữa.

Cô không biết mình bị làm sao.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK