Trong chốc lát, giọng nói của Hoắc Tây hơi khàn: “Anh muốn biết sao?”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau, giọng nói vang lên: “Muộn rồi, nên đi ngủ thôi.”
Nói xong, anh thu dọn đồ đạc của mình.
Ban đầu, anh khồng định ở nhà ngủ qua đêm, có lẽ là để tránh bị nghi ngờ nhưng lúc tới đây thì xe anh bị hỏng, lão Triệu đến bây giờ cũng không trả lời tin nhắn anh. Vì vậy, Trương Sùng Quang đã ở lại ngủ.
Phòng ngủ của anh, vẫn được giữ lại như trước.
“Ngủ ngon.”
Trương Sùng Quang đứng dậy đi lên lầu, anh nhẹ giọng nói với Hoắc Tây.
Hoắc Tây biết anh đang trốn tránh, cô không quan tâm, khẽ mỉm cười: “Chúc ngủ ngon.”
Ban đêm, Hoắc Tây không ngủ được, cô tự hỏi liệu có phải vì tuyết đang rơi bên ngoài không.
Cô cảm thấy khi tuyết rơi thật an yên và tĩnh lặng.
Nằm trên giường, cô dường như có thế nghe thấy âm thanh bông tuyết rơi xuống, vì không ngủ được nên cô dứt khoát đứng dậy đi đến bên cửa sổ để ngắm bầu trời đêm đầy tuyết.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, tạo thêm sự huyền ảo.
Gió đêm rất mạnh, tuyết mịn nhung.
Cửa số pha lê sát đất vì chênh lệch nhiệt độ mà bị độ ấm làm mờ, Hoắc Tây hít nhẹ một hơi, duỗi ngón tay trắng nõn gầy gò ra viết hai cái tên lên đó: Hoắc Tây và Trương Sùng Quang.
Cô viết một cách vô thức, có lẽ là thói quen hình thành khi còn trẻ.
Mỗi đêm tuyết rơi, cô đều sẽ viết tên anh, kể cả lần anh rời thành phố B đế ra nước ngoài.
Hoắc Tây đứng một mình hồi lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang.
So với người bình thường, có sự khác biệt nhỏ.
Là… Trương Sùng Quang?
Hoắc Tây giật mình, ngay lập tức nhẹ nhàng trở lại giường, nằm im lặng… Khoảng nửa phút sau, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng động, có người đi vào.
Chẳng mấy chốc, anh đã tiến vào phòng ngủ, Hoắc Tây hé mắt ra nhìn.
Cô nhìn thấy Trương Sùng Quang cầm thứ gì đó trong tay.
Ôi, còn giả bộ làm ông già Noel nữa!
Cô không phát ra âm thanh hay đứng dậy, im lặng chờ đợi động thái tiếp theo của anh, chẳng mấy chốc Trương Sùng Quang đã ngồi xuống mép giường… Khoảng cách rất gần, rất gần với Hoắc Tây, chỉ cần duỗi tay là chạm đến.
Anh thật sự chạm, bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: