An Nhiên khẽ kéo khăn quàng cổ, lúc cô quay người đi không khỏi nghĩ...
Muốn điên, thật ra cũng cần có vốn liếng.
Nếu không có vốn liếng thì tốt nhất phải giữ lý trí, không nên tùy tiện động lòng.
Những ngày qua cô ở cạnh Hoắc Doãn Tư cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng chung quy cũng vì bọn họ còn chưa giải quyết vấn đề đã tùy tiện sống cùng nhau, bây giờ xích mích chia tay chỉ cảm thấy hoang đường.
An Nhiên cũng không cảm thấy là Hoắc Doãn Tư sai hay là mình sai.
Chỉ là cô hơi thất vọng...
Hai giờ đúng, máy bay cất cánh đến thành phố H.
Sau khi hạ cánh, Cố Vân Phàm cho tài xế của mình đi đón An Nhiên, An Nhiên còn chưa kịp cất vali ở khách sạn đã đến thẳng trụ sở chính của Cố Thị.
Xe đậu trước tòa cao ốc của Cố Thị, An Nhiên xuống xe.
Nhân viên ở đây cũng nhận ra cô, thấy cô thì kêu “thư ký An”, An Nhiên khẽ gật đầu rồi bước thẳng vào thang máy.
Nhân viên lễ tân xì xào bàn tán.
“Thân tín của Tổng Giám đốc Cố đến rồi! Sau lần đoạt quyền này chắc chắn thư ký An sẽ thăng tiến”
“Còn phải nói nữa hả!”
Những lời ong tiếng ve này An Nhiên có nghe thấy cũng vờ như không nghe, thang máy từ từ lên cao, cuối cùng đã đến tầng cao nhất.
Trong phòng họp có gần trăm người. Cố Vân Phàm ngồi ở ghế chủ, mặt không cảm xúc.
Hai phe chia ra ngồi hai bên, chủ tịch Cố Thị còn chưa yên nghỉ thì đại hội cổ đông bên đây đã ồn ào lên... Cửa mở ra, An Nhiên đi vào.
Cố Vân Phàm ngẩng đầu lên, An Nhiên cười khế: “Tổng Giám đốc Cối”
Cố Vân Phàm lẳng lặng nhìn cô mất giây rồi khẽ gật đầu: “Ngồi xuống họp đi!”
An Nhiên đến vào năm giờ chiều, cuộc họp kéo dài đến hơn mười giờ tối, lúc kết thúc ai nấy đều đau lưng mỏi eo nhưng không thể hiện ra, chỉ vội vã đi mất.
Bên trong phòng họp to lớn, Cố Vân Phàm day trán.
An Nhiên rót cho ông ấy ly cà phê, cô đặt xuống rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Cố, hợp đồng với Trung Thiên mất rồi.”
Cố Vân Phàm khựng lại.
Thật ra tin tức này ông ấy đã biết từ sáng nay, nhưng lúc này lại chính miệng An Nhiên nói ra thì ông ấy ngay lập tức đã đoán được nguyên nhân, bàn tay thon dài cầm ly cà phê lên, hớp một ngụm rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô hối hận không?”
An Nhiên lắc đầu.
Cố Vân Phàm cười nhạt: “Không hối hận thì tốt!”
Ông ấy từ từ uống cạn nửa ly cà phê, giương mắt, nhẹ giọng nói: “Tổng công ty còn chưa biết tin này, tóm lại cứ đè tin Hoắc Thị hợp tác với Trung Thiên lại đi! Mất hợp đồng với Trung Thiên rất bất lợi với chúng ta.”
An Nhiên thì thầm câu xin lỗi.
Cố Vân Phàm cản cô lại, ngón tay ông ấy khẽ vuốt lên tay vịn ghế, nhàn nhạt nói: “Tình thế bây giờ, cô quan trọng hơn một phần hợp đồng nhiều.”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: