Ánh mắt Tân Bá Lai sâu thẳm.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Em còn trách anh chuyện năm đó đúng không? Nhưng An Nhiên, anh rút lui là để tác thành cho em và Hoắc Doãn Tư. Nếu lúc trước anh kiên quyết không chia tay thì em sẽ thế nào?”
“Chẳng thế nào cả!”
An Nhiên mở cửa chiếc Bentley màu trắng ra rồi ném túi văn kiện vào, định lên xe.
'Tân Bá Lai vội vàng túm lấy tay cô khiến An Nhiên sửng sốt.
Anh ta lập tức buông ra rồi mỉm cười chua xót: “Anh phải ra nước ngoài đến một đất nước chim không thèm j. Nghe người của phòng Nhân sự nói ủ
của 'Tổng giám đốc Hoắc. Anh nghĩ chắc là vì món quà anh tặng em. An Nhiên, anh không có ác ý, chỉ muốn nói mấy câu với em thôi. Có một số chuyện có lẽ em không biết, chẳng hạn như chuyện lần trước của Lâm Bân... Em không thấy kỳ lạ à? Lâm Bân nào có thể đi theo con đường ấy chứ, kiếm được chút tiền, sao lại trùng hợp dan díu với nhân tình của ông chủ. Nào có người phụ nữ nào sẽ thích tên đầu heo như anh ta chứ?”
Giọng An Nhiên trở nên lạnh lùng: “Anh có ý gì?”
Cuối cùng, họ tới quán cà phê ở đối diện công ty ngồi.
Tân Bá Lai đưa cho An Nhiên một chiếc bút ghi âm, anh ta mỉm cười: “Anh có quan hệ khá tốt với Phó tổng giám đốc Trương của Hoäắc Thị. Ông ta uống say ói mửa bị anh lục tìm thấy. Con đường lúc trước Lâm Bân theo là do Hoắc Doãn Tư tìm cho anh ta. Người phụ nữ vụng trộm với Lâm Bân cũng là do Hoắc Doãn Tư sai khiến. Đến khi Lâm Bân bị bắt sắp bị băm tay... Cuối cùng, để anh ta mắc nợ ân tình cũng là đều do Hoắc Doãn Tư sắp xếp hết.”
An Nhiên lảng lặng nhìn anh ta vài giây rồi mở ra bút ghi âm.
Cô nhận ra giọng Phó tổng giám Trương cùng giọng nói kia. Tuy giọng nói trong ghi âm đứt quấng nhưng cô vẫn nghe ra ý tứ.
Cuối cùng, Phó tổng giám đốc Trương lắp bắp nói: “Lâm Bân kia chẳng khác gì cừu non ngoan ngoãn trước mặt Tổng giám đốc Hoäc. Cậu ấy cho hắn 20 triệu tiền bồi thường, hắn cũng không dám hó hé một chữ, co đầu rụt cổ bám lấy vợ nhưng vợ anh ta có chịu để ý tới anh ta đâu.”
Tân Bá Lai khẽ cong môi: “An Nhiên, em đã nghe thấy chưa, người bên gối của em cũng không giống như em tưởng đâu. Anh ta chính là kẻ vô sỉ, hèn hạt Vì có được em mà anh ta bất chấp mọi thủ đoạn.”
An Nhiên cụp mắt, tắt bút ghi âm đi rồi nhẹ nhàng đẩy trả lại cho Tân Bá Lai.
Tân Bá Lai ngạc nhiên: “Em không tức giận, chất vấn anh ta à?”
An Nhiên rất bình tĩnh nói: “Đây cũng là chuyện giữa hai chúng tôi, mắc mớ gì tới anh chứ!”
Cô đứng dậy rời đi, Tân Bá Lai ở đằng sau bỗng hỏi một câu: “Nếu anh đổi thân phận với anh ta, liệu em có thay lòng đổi dạ, thích anh ta không? Chắc không đâu nhỉ, An Nhiên.”
An Nhiên sững người một lát.
Lúc sau cô mới trả lời anh ta: “Thật ra tôi chưa từng thích anh.”
Gương mặt Tân Bá Lai tái nhợt, cơ thể gần như lung lay sắp đổ. Thật ra anh ta cũng không biết vì sao hôm nay mình lại muốn làm như vậy. Rõ ràng anh ta có thể giả ngu không biết, nhưng vẫn đắc tội Hoắc Doãn Tư. Anh ta cũng không biết kết cục của mình ra sao nữa.
Có lẽ là do không cam lòng đi!
Anh ta ghen ghét người đàn ông có cuộc đời hoàn hảo kia. Anh ta cũng muốn
biết, nếu mình có được mọi thứ thì liệu người An Nhiên thích có phải là mình hay không?
An Nhiên ngồi vào trong xe.
Cô ngồi yên tĩnh một lát, di động vang lên, vừa thấy là Hoắc Doãn Tư gọi tới. Anh ấy hỏi thẳng: “Em từng gặp Tân Bá Lai à?”
An Nhiên đáp ừ, ngay sau đó cô nói: “Có phải anh cho người theo dõi em không? Hoắc Doãn Tư, em không thích bị người khác theo dõi.”
Hoắc Doãn Tư khựng lại một chút: “Anh ta đã nói gì vậy?”
An Nhiên tự hỏi chừng hai phút rồi nói với anh: “Chúng ta tới chung cư đi! Em hơi muốn ăn sườn dê nướng do anh làm.”
Hoắc Doãn Tư là người nhạy bén cỡ nào, đã nghe ra chút hương vị trong lời nói của cô, bèn hỏi: “Em giận à?”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: